Showing posts with label Đức Hạnh. Show all posts
Showing posts with label Đức Hạnh. Show all posts

Saturday, 8 August 2020

SỢ Ở TÙ



Đối với 1 người bình thường chưa bao giờ ở tù thì sự sợ hãi đó sẽ đ bám và ám ảnh người đó suốt ngày đêm, từ từ trở thành 1 tâm bệnh, dẫn đến trầm cảm và các triệu chứng tâm thần khác. 

Vậy có cách nào vượt qua được sự sợ hãi đó không ? Dĩ nhiên là có.

1/ Nếu chúng ta hỏi những người thường xuyên phạm tội ở tù thì họ sẽ trả lời “Ở tù nhiều lần rồi quen thôi, không còn sợ nữa“. 

2/ Cách 2 là tìm bác sĩ tâm lý, uống thuốc an thần. 

3/ Cách thứ 3 là ta phải dùng phương pháp của Phật Giáo. Phương pháp của Phật giáo chỉ rõ nguồn gốc của tâm sợ đó từ đâu mà có rồi diệt chúng. 

Phật giáo là một tôn giáo có nền tảng đạo đức nhân bản-nhân quả, dạy con người sống có đạo đức để làm chủ nhân quả của mình. Bởi nhân quả luôn công bằng, không thiên vị ai, dù người đó là Phật, cũng chịu nhân quả chi phối. 

Thời đức Phật còn tại thế có một tên cướp tàn ác thích giết người, giết xong cắt tai và xâu lại đeo trên người. Sau khi gặp được đức Phật, đức Phật độ hóa cho anh ta giúp anh ta hiểu rõ được đâu là thiện ác, đâu là giải thoát. Anh ta bèn muốn quy y Phật. Đức Phật dĩ nhiên là đồng ý nhưng với điều kiện anh ta phải ra đầu thú và chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật thời đó. 

Qua câu chuyện trên chúng ta thấy đức Phật là một người có trí tuệ và rất công bằng, không dùng quyền uy của mình xen vào nhân quả của anh cướp đó, vì nếu đức Phật nhúng tay vào thì xã hội sẽ không còn công bằng nữa, dân chúng sẽ căm phẫn và ghét Phật hơn. Nếu chúng ta xen vào nhân quả của ai đó thì chúng ta phải chịu gánh nhân quả thay cho họ. 

Anh cướp sau khi được đức Phật độ hóa thì tìm thấy được con đường giải thoát cho nên sẽ sẵn sàng chấp nhận mọi nhân quả đến với mình khi ra đầu thú dù là bị treo cổ tử hình. 

Có lẽ chúng ta sẽ hỏi nếu như anh cướp bị treo cổ chết thì làm sao theo Đức Phật tu tập giải thoát. Trong Phật giáo có câu “Phật tại tâm” . Khi anh cướp hiểu rõ những hành động cướp giết người của mình xưa kia là ác, là đem đau khổ đến cho người, cho mình. Rồi quyết tâm từ bỏ, quay đầu trở thành một người tốt thì chính ngay đó tâm của anh ta đã giải thoát. Mà đã giải thoát rồi thì dù có ở trong tù, bị đày hay bị treo cổ, tâm anh ta cũng đã giải thoát rồi. Bởi những việc cướp giết kia đều đã là quá khứ, anh cướp đang sống với tâm giải thoát trong hiện tại. 

Sợ tù tội là một tâm bệnh, bởi vì chúng ta không hiểu nhân quả, không chấp nhận nhân quả. Dù cho chúng ta có đi bao nhiêu bác sĩ, uống bao nhiêu thuốc quý hiếm, đi chùa, tụng kinh, làm việc thiện bao nhiêu cũng là những cách trị ngọn hoặc trị không đúng bệnh chứ không phải trị đúng gốc bệnh. 

Trị bệnh tận gốc là phải dùng sự hiểu biết tư duy quán xét vấn đề cho thấu đáo để thấy rõ quả tù tội hôm nay là do tâm tham, sân, si của chúng ta mà ra. Do bị tâm tham chi phối cho nên nói hay làm những việc trái pháp luật nên phải chịu bị pháp luật trừng trị. 

Pháp luật cũng là một phần của nhân quả. Mà đã là nhân quả thì nó sẽ công bằng không thiên vị ai cả, không ai có thể hối lộ để thoát được. Do vậy đừng nghĩ rằng đi chùa, cầu cúng Phật hay thần thánh nào sẽ thoát khỏi tù tội. Đó là chúng ta đang bị tâm tham lừa dối. Nếu chúng ta nghĩ như vậy thì tâm sợ hãi của chúng ta càng mạnh hơn mà thôi. 

Chỉ có đối diện nhân quả, chấp nhận và vượt qua. Sau khi quán xét thấy rõ do nhân tham trước kia mà có quả hôm nay, thì chúng ta tự quyết tâm sửa đổi, không bao giờ lặp lại những hành động tham kia nữa dù bất kỳ hoàn cảnh nào, nghĩa là trong hiện tại chúng ta đang sống với tâm không tham. Mà tâm không tham chính là tâm giải thoát. 

Do vậy khi tâm sợ tù tội khởi lên trong đầu chúng ta hãy dùng phương pháp “Như lý tác ý”. Đây là một phương pháp nhắc tâm,  như cái lý giải thoát nhắc tâm bằng cách tác ý để dẫn tâm vào chỗ giải thoát. 

Ví dụ như chúng ta nhắc “ tâm  tham cút đi, mày là tâm ác, mang đau khổ đến cho người, cho mình, từ đây về sau ta sẽ sống thiện, không tham nữa. Dù cho tù tội gì tôi cũng chấp nhận hết. Tâm sợ hãi cút hết“

Hoặc là nhắc : “Hiện tại tâm ta không có tham, ta đang sống với tâm giải thoát, thì có gì phải sợ, nhân quả nào đến ta cũng chấp nhận hết, tâm sợ hãi cút đi”

Sau Khi nhắc đuổi tâm sợ hãi thì tác ý “ tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”

Tùy nhân quả và tâm trạng của mình mà chúng ta trạch ra câu tác ý để đuổi những tâm tư tiêu cực. Chỉ có như vậy chúng ta mới vượt qua được nhân quả. 

Nói rõ hơn về tâm sợ hãi Đức Phật đã dạy qua bài“ năm sợ hãi và hận thù”. https://www.nguyenthuychonnhu.net/index.php/bdt/106-5sohai      

Do không sống đúng ngũ giới mà con người thường sống trong sợ hãi và hận thù. Ai sống đúng ngũ giới thì họ đâu còn có sợ hãi, dù nhân quả gì đến họ đều chấp nhận vì họ biết trong hiện tại họ đang gieo nhân thiện thì tương lai họ sẽ gặt quả thiện.
1-  Người thường sát sanh, ăn thịt chúng sanh thì luôn sợ bị giết, bị đánh đập, sợ bị đau bệnh, sợ già, sợ chết
2-  Người thường trộm cắp thì sợ nghèo túng, sợ mất đồ, sợ trộm cắp, sợ tốn tiền hao của, sợ bị lừa gạt tiền tài của cải, sợ tù tội. 
3-  Người thường có những tà hạnh thì sợ người hay vật hại mình, sợ người khác phát hiện việc làm xấu của mình, sợ ở tù. 
4-  Người thường nói dối thì sợ bị lừa dối, sợ bị gạt, luôn sống trong nghi ngờ người khác, không tin tưởng ai, sợ bị phát giác, sợ người khác phát hiện mình nói dối, lừa gạt người khác. 
5-  Người thường uống rượu thì sợ bệnh, sợ người khác hơn mình, chèn ép mình,...

Ngoài ra vì con người không hiểu lý nhân duyên, thường chấp cái thân, tâm là mình, là của mình cho nên chạy theo ngũ dục lạc: sắc, danh, lợi, ăn và ngủ. Hết thích cái này đến cái khác, do vậy luôn sợ mất, sợ thân bị tổn hại, sợ xấu, sợ bị giết, bị già, bị chết,...sợ đủ thứ. Suốt đời làm nô lệ cho cái thân và tâm, bị chúng coi như nô lệ, bị sai bảo, suốt ngày chạy đông chạy tây, tâm  như con khỉ hết suy nghĩ cái này đến suy nghĩ cái khác không bao giờ yên lặng trừ lúc đi ngủ. 

Tóm lại, muốn trị được mọi bệnh tận gốc thì phải hiểu rõ nhân quả, luôn sống thiện nghĩa là luôn hành thập thiện và có tri kiến giải thoát thì tâm bệnh sợ hãi sẽ được diệt trừ tận gốc. 



Friday, 5 January 2018

ĐỜI VÀ ĐẠO


(Trưởng lão Thích Thông Lạc, trích ĐVXP.1, TG. 2013, tr. 310-312)
Nguồn: Sách: Đường Về Xứ Phật - Tập 1

Hỏi: Kính thưa Thầy! Có phải đường đời và đường đạo là hai ngả cách ngăn không sao dung hòa được phải không thưa Thầy? Con thường nghe người ta nói: Khi một người thành công trên đường đời thì không thành công trên đường đạo. Có phải vậy không?
Ðáp: Lời nói này không đúng con ạ! Người ta đứng trên góc độ những tôn giáo mê tín mà nói thì đời và đạo là hai ngả, còn đứng trên góc độ những tôn giáo đạo đức, không mê tín thì đời và đạo là một ngả.
Tại sao vậy? Bởi tôn giáo mê tín là tôn giáo lừa đảo mọi người nên đời đạo cách xa như hai ngả đường, còn tôn giáo không mê tín là tôn giáo đạo đức, tôn giáo đạo đức là đời sống của con người, nên đời và đạo không hai. Nếu đời sống con người không đạo đức là đời sống của loài thú vật, đời sống đau khổ, đời sống u tối như bóng đêm. Còn đời sống có đạo đức là đời sống tôn giáo như đạo Phật Nguyên Thủy, đạo Ông Bà, đạo Nho Giáo. Cho nên, tôn giáo nào không chứng minh được rõ ràng mục đích, thường không cụ thể, không thực tế, mơ hồ, ảo tưởng là tôn giáo mê tín, còn tôn giáo nào chứng minh được rõ ràng mục đích cụ thể, không mơ hồ, ảo tưởng thì tôn giáo đó là tôn giáo đạo đức của con người. Vì thế, đạo đức của con người thì làm sao gọi là đời và đạo hai ngả? Nếu đời sống không có đạo đức là đời sống của loài thú vật. Có đúng như vậy không các con? Còn đời sống có đạo đức là đời sống có tôn giáo, chứ không phải theo tôn giáo mới gọi là có tôn giáo. Các con có hiểu ý này không?

Thành công trên đường đời mà không thành công trên đường đạo là thành công trên đường ác. Thành công trên đường đời mà thành công trên đường đạo là thành công trên đường thiện, cho nên đời có đạo là đời thêm tươi, thêm hạnh phúc cho mình và cho muôn người, muôn vật; còn đạo không đời là không phải đạo... Ví dụ: Một người giàu có mà không đạo đức là người bóc lột mồ hôi công sức của những người khác. Ðây là thành công trên đường đời mà không thành công trên đường đạo. Cho nên, đời thì phải có đạo mà đạo thì phải có đời, đời mà không có đạo là đời sống của loài thú vật như trên đã nói, còn đạo mà không có đời thì làm đạo cho ai. Ðến đây các con đã hiểu đời như thế nào là đời đúng, hiểu đời như thế nào là đời sai. Và đạo như thế nào là đạo đúng, đạo như thế nào là đạo sai.

Saturday, 29 August 2015

ĐẠO ĐỨC NGHỀ PHÓNG VIÊN, NHÀ BÁO


  • Bài viết này được đúc kết lại từ bộ phim Hàn Quốc “Cô bé người gỗ Pinocchio”

Đạo đức phóng viên (nhà báo) rất quan trọng. Lời nói và bài viết của họ như con dao hai lưỡi, có thể đem đến lợi ích cho người, nhưng cũng có thể hại mình, hại người và ảnh hưởng đến đài truyền hình, tòa báo. Vậy như thế nào là một phóng viên (nhà báo) chân chính thật thụ ?Người phóng viên (nhà báo) chân chính thật thụ là người:

  • Phải chứng minh được những điều mình nói. Không đi chứng thực những điều nghe xung quanh, đó không phải là tin tức mà là rác lá cải.
  • Đó là một phóng viên phải biết bảo vệ và phục vụ nhân dân, quần chúng. Tin tức là để phục vụ lợi ích cho nhân dân.
  • Cần có tinh thần của một phóng viên thật thụ đến lúc chết. Không vì lý do gì mà thay đổi, dao động hoặc bị mua chuộc.
  • Luôn hỏi, nói và viết những gì mà người dân và toàn thế giới muốn nghe và sẽ quan tâm.
  • Sự thật dù là tốt hay xấu, họ chỉ muốn cả thế giới biết đúng như vậy thôi.

Người phóng viên (nhà báo) không nên:

  • Tường thuật những việc không chắc chắn, chưa xác minh mà chỉ là giả dụ.
  • Nói sai sự thật hoặc những điều chỉ nghe mà chưa được xác minh.
  • Không phỏng đoán, nghi ngờ không chứng cớ, không bằng chứng cụ thể.
  • Đưa tin sai sự thật là tự hủy hoại mình, hại dân, phá hoại gia đình người khác, phá hoại đài truyền hình hoặc tòa báo.
  • Hỏi những câu hỏi thâm độc, chăm chọc, phê phán, đã kích, cay nghiệt,...
  • Bóp méo, phóng đại thông tin, vu khống, chuyển hướng sự thật sang đổ lỗi cho người khác để họ gánh tội dùm người khác.
  • Bị ám ảnh quá nhiều đến việc trả thù riêng hoặc chỉ lo tìm cách đổ lỗi cho người khác khiến cho mình chỉ muốn thấy những điều mình muốn thấy, cứ đào bới điều tra như là mình biết rõ mọi việc và cuộc sống của người khác. Điều này sẽ dẫn đến mắc sai lầm liên tục hết lần này đến lần khác và càng lún sâu, trở thành một phóng viên thâm độc chỉ biết trả thù, hạ gục, hãm hại cuộc đời người khác. Tư tưởng chủ quan, bị giam hãm,... không chịu thoát ra. Do vậy tìm cách trả thù hay đem lòng oán giận sẽ không giải quyết được gì.
  • Hỏi những câu hỏi đương nhiên.
Tuy nhiên vẫn phải chú ý:

  • Phóng sự đưa đến những kết quả ảnh hưởng đến đời tư của người khác thì coi chừng bị gây thù, chuốc oán, oán ghét, coi chừng bị cảnh báo, trả thù,... do vậy phải biết khéo léo và cẩn thận.
  • Dù là nói lên sự thật, nhưng phải nhận thức rõ mức độ nguy hiểm của nó. Không phải khi nói lên sự thật là luôn luôn đúng. Không khéo vẫn có thể dẫn đến những bi thương không lường trước được, khiến cho nạn nhân cửa mất nhà tan, gia đình ly tán. Do vậy, người phóng viên phải biết nhận thức được giá trị lời nói của mình và mức độ nguy hiểm của lời nói.
  • Bất kể bạn đang tìm cách che dấu một điều gì đó, trước sau gì bằng cách nào đó chúng sẽ được phát hiện một cách ngẫu nhiên. Sự dối trá làm cho con người phiền não, hối hận và đau khổ. Do vậy hãy sống thành thật.
  • Hạnh phúc có được do lừa dối, nói không đúng sự thật sẽ luôn có kết thúc nhanh.
  • Hãy luôn đối mặt bằng sự thật.
    Khi một phóng viên nói không đúng sự thật thì chính họ sẽ phải tự trả lời những câu hỏi sau:
  • Tại sao người ta không tin mình khi mình đang nói sự thật. Vì tôi là kẻ dối trá.
  • Tại sao chính mình lại không tin bản thân mình ? Vì mình đã nói dối quá nhiều.
  • Mình có tin chắc mình là một phóng viên thật sự không? Không



Friday, 17 July 2015

HÃY ĂN CHAY


Mời các bạn xem video clip: "Cô bé nhỏ làm tan chảy những trái tim"

Những tâm hồn trong trắng của các em bé luôn sáng suốt hơn người lớn chúng ta nhiều trước vấn đề bình đẳng sự sống.

Hãy ăn chay, ăn chay là để trau dồi và rèn luyện tâm từ bi, biết yêu thương và quý trọng sự sống, sinh mệnh của các loài vật khác. Ăn chay vì không muốn thấy sự đau khổ chết chóc của các loài vật khác trước mắt hoặc trong bát cơm của mình. Đó là ăn chay trên ăn chay.

Ăn chay không phải vì sức khỏe, vì sắc đẹp, vì mong muốn hay ước nguyện điều gì cho mình hay cho người hoặc vì những quy định của tôn giáo phải ăn chay vào ngày này, tháng này. Chúng ta ăn chay vì sự quý trọng bình đẳng sự sống của tất cả sinh vật được sinh ra trong thế gian này. Tất cả sinh vật đều có quyền sống bình đẳng như nhau, có quyền được đối xử như nhau, có quyền được tồn tại như nhau. Không ai có quyền cướp sự sống của loài vật khác.

Mẹ tôi là người theo đạo thiên chúa. Bà thường nói con vật được Đức Chúa Trời tạo ra để cho loài người ăn. Tôi suy nghĩ, nếu Chúa Trời tạo ra các loài động vật thì các loài động vật không khác gì con Ngài, vậy Ngài phải thương yêu chúng như thương yêu con người vậy, lẽ nào khi thấy loài người ăn con mình mà mình không buồn sao. Chính con người như tôi đây còn có lòng yêu thương đối với các loài động vật, khi thấy các loài động vật bị sát hại, bị ăn thịt còn thấy ghê rợn trước những hành động của con người, nói chi là Đức Chúa Trời có lòng yêu thương vĩ đại hơn tôi.

Nếu các loài vật do Đức Chúa Trời tạo ra cho con người ăn, vậy tại sao con người ăn vào lại bệnh, bệnh cao máu, tiểu đường,... lẽ nào lại khuyên con người ăn những thứ mang mầm bệnh vào cho mình sao? Đó không khác gì là cho ăn thuốc độc. Lẽ nào Đức Chúa Trời không có lòng yêu thương con người sao.

Không phải vậy đâu các bạn à. Nếu có tồn tại một Đức Chúa Trời thì Ngài không bao giờ dạy con người ăn các loài vật khác đâu. Chỉ có con người mới làm những chuyện đó mà thôi.

Sự sống rất quý giá, tất cả những loài vật cũng có tình, tình người, tình bạn, tình đồng loại như chúng ta, chúng cũng biết đau, biết, vui, biết buồn, biết nguy hiểm, biết can đảm cứu người, cứu đồng loại của chúng. Hãy ăn chay, trở thành một người ăn chay. Mỗi ngày chúng ta ăn chay là sẽ có ít đi vài sinh mạng bị giết, tức có vài sinh mạng được sống vì ta. Đó không phải là việc thiện nên làm sao. Hay phải gọi là đi làm từ thiện mới gọi là việc thiện.

HƯỞNG ỨNG PHONG TRÀO VỆ SINH LÀM SẠCH VIỆT NAM

Mỗi sáng quét sân là một thói quen vận động tốt làm sạch trước sân nhà mình, con hẻm khu phố mình ở, con đường mình và mọi người đi, bởi vì vệ sinh sạch bụi rác sẽ giúp cho bụi không bay vào nhà, vợ con không phải cực lau quét nhà, trẻ em không phải hít bụi khi chơi trước sân, người người không phải hít bụi khi đi hoặc chạy xe ngoài đường. một đất nước văn minh sạch ít bụi, không có rác.

Khi chúng ta không phải hít bụi, thì không bị các bệnh như ho, đàm, đau mắt,... Đây là những gì tôi học được từ người em rễ của mình. Mặc dù phải đi làm, đưa con đi học, em rễ tôi vẫn mỗi ngày dành thời gian hoặc sáng sớm hoặc sau khi đi làm về quét sân trước nhà.

Cảm giác lần đầu quét sân còn cảm thấy ngại ngùn, chỉ quét trước sân nhà mình, nhưng nghĩ lại mình đang làm lợi ích cho mình, cho gia đình, cho hàng xóm láng giềng, cho đất nước thì có gì đâu mà ngại, sau khi nghĩ như vậy thì có can đảm lên, tự tin hơn, cảm thấy rất vui khi chỉ với một việc nhỏ như vậy mà đã mang lợi ích cho bao nhiêu người và cho đất nước. Do vậy, từ từ trở thành tự nhiên, không còn e ngại, có khi thấy rác trước nhà hàng xóm cũng quét luôn.

Quét sân là một đức hạnh vệ sinh mang lợi ích đến cho mình, cho người, cho đất nước. Lợi ích lớn như vậy, xin các bạn hãy hưởng ứng phong trào vệ sinh làm sạch Việt Nam và share rộng đến tất cả bạn bè, người thân để chúng ta cùng đồng tâm, đồng lòng xây dựng một đất nước Việt Nam xanh tươi, sạch sẽ không khác gì những nước tiên tiến khác như Singapore, Nhật, Mỹ,... "Một cây làm chẳng nên no, ba cây chụm lại nên hòn núi cao"


Mời bạn đọc bài báo "Cô bé 5 tuổi quét rác trên đường phố"

Wednesday, 15 July 2015

ĐẶT TÌNH THƯƠNG VÀO TẤT CẢ


Cuộc sống càng tươi đẹp khi chúng ta biết đặt lòng yêu thương vào từng việc làm, lời nói và suy nghĩ.

- Người phụ nữ biết đặt tình yêu vào việc nấu nướng, bao giờ cũng cho ra những món ăn ngon.
- Một bác sĩ biết đặt tình yêu thương vào công việc và bệnh nhân như quan tâm, chăm sóc, thăm hỏi, khám nghiệm kỷ lưỡng sẽ giúp bệnh nhân hết bệnh nhanh hơn.
- Một vị kỷ sư đặt tình yêu thương vào công việc như quan sát kiểm tra, bảo trì cẩn thận, kỹ lưỡng từng chút, từng công đoạn, từng bộ phận, đúng thời gian thì máy móc sẽ bền, chạy đều tốt, ít bị hỏng vặt.
- Một vị thầy/cô giáo đặt lòng yêu thương vào việc giảng dạy thì sẽ biết yêu thương học trò, dạy trò đạo đức sống qua từng hành động thực tế cụ thể, làm gương sáng đạo đức cho trò, quan tâm đến trò, phương pháp dạy có tính sáng tạo giúp học trò hiểu bài nhanh, sâu, lâu, học không thấy chán, sẵn sàng dành thời gian ra khuyến khích động viên và dạy thêm cho trò mà không đòi hỏi bất kỳ một sự đáp trả nào.
- Một công dân đặt lòng yêu thương vào đất nước thì sẽ không vị phạm luật pháp, ý thức tự giác giữ gìn môi trường sống sạch, không xả rác, không để thải khí độc, chất độc ra môi trường,...
- Một vị quan biết đặt lòng yêu thương vào đất nước thì sẽ biết yêu thương dân, lo cho dân, lắng nghe dân, không nhận hối lộ, tham nhũng, mạnh tay diệt trừ những tệ nạn xấu như hối lộ, tham nhũng và độc tài trong những bộ phận của cơ quan nhà nước,...
- V.v....

Còn rất nhiều các bạn à, chỉ cần mỗi mỗi con người chúng ta ý thức biết đặt lòng yêu thương vào từng suy nghĩ, lời nói và việc làm hằng ngày thì chúng ta sẽ thấy rõ chính mình đem niềm vui và hạnh phúc đến cho chính mình, gia đình, xã hội và môi trường sống này.

Tuesday, 14 July 2015

SỰ THÀNH THẬT CỦA CHÚNG TA ĐẾN ĐÂU ?

Thành thật là một đức hạnh đạo đức cao đẹp, nhưng chúng ta rất dễ đánh mất qua những hành vi nhỏ trong cuộc sống hằng ngày. Ví dụ khi muốn bảo vệ hoặc che đậy cái tôi, cái sai, dục vọng, tham muốn của mình. Chúng ta hãy thử xem qua những câu hỏi dưới đây.

1. - Khi có người hỏi bạn có biết điều gì đó không ? Mặc dù bạn biết, có bao giờ bạn trả lời là "không biết" không ?
2. - Khi có người hỏi bạn có thấy điều gì đó không ? Mặc dù bạn thấy, có bao giờ bạn trả lời là "không thấy" không ?
3. - Khi có người hỏi bạn nghĩ như thế nào về một điều gì đó, câu trả lời có phải là A chứ không phải B? Bạn có trả lời là  “ừ đúng vậy” (dù bản thân không nghĩ thế )
4. - Khi có người hỏi bạn có làm hay nói điều gì đó không? Mặc dù bạn có làm, có nói bạn có trả lời "không làm" hay "không nói" hay không?
5. -Nếu có người hỏi bạn có bao giờ ăn vụng, trốn học, đi chơi, làm những nghề không trong sạch, đi thi copy bài, hối lộ, nhận hối lộ, tham nhũng, ăn chận, ăn xén, rút tỉa kho nguyên vật liệu,...bạn trả lời là không, nhưng thực sự là có làm không ?
6. - Khi bị cha mẹ hoặc người lớn hỏi tội, bạn sẽ trả lời như thế nào ? Bạn có trả lời “không chỉ có mình con” (dù bản thân đã làm),
7. - Khi cha mẹ hoặc người lớn hỏi bạn có làm việc gì đó không ? Bạn có trả lời: “không liên quan đến con” (dù có liên quan đến bản thân).
8. - Khi muốn con cháu ăn cơm hoặc nín khóc, bạn nói ăn, nín đi rồi cha mẹ, dì, cậu mua đồ chơi cho, khi chúng ăn hoặc nín xong, bạn không có mua cho chúng, có khi nào như vậy chưa?
9. - Bạn có hù dọa trẻ em bằng những danh từ, "vào đó có ma đó", hoặc "có ông kẹ đó" không?
10. - Khi con cái gây gỗ đánh nhau với bạn hàng xóm hoặc trong lớp, bạn có bao giờ chỉ bênh vực con mình mà đổ lỗi hết cho bạn chúng không?
11. - Khi bạn làm một điều gì đó xấu và được hỏi? Bạn có đổ lỗi cho người khác không? hoặc nói là "không có làm" không ?
12. - Khi bạn đi làm, bạn có dùng máy móc và dụng cụ văn phòng làm việc riêng không?
13. - Khi làm việc gì hay đi làm, bạn có đặt tình thương vào công việc hay không hay chỉ mong làm cho xong việc, mong hết giờ để nghỉ, để về ?
14. - Đi làm nhận tiền mặt, bạn có khai thuế không?
15. - Nhà cho thuê hoặc có thu nhập khác ngoài đi làm ra, bạn có khai thuế tiền cho thuê nhà hoặc các thu nhập khác không?
16. - Bạn có vì mục đích muốn có công ăn việc làm, nhận trợ cấp xã hội, bạn có khai gian thông tin không? VD: Khai ly hôn để nhận tiền nuôi con, khai bị thần kinh để nhận tiền bệnh,...
17. - Có khi nào bạn làm xong việc nói "chưa xong", khi chưa xong nói "xong" không?
18. - Khi đến những nhà vệ sinh công cộng bạn có trốn không trả tiền hay là tìm cách không trả?
19. - Khi đến rạp xem phim bạn có mua vé cho tất cả phim mình xem không hay là mua một vé rồi vào xem hết phim này đến phim khác.
20. - Khi đi chợ trời mua hàng, có bao giờ bạn không trả tiền vé vào cửa hay là tìm cách chui lổ chó, chui hàng rào vào không?
21. - Khi đến siêu thị, rạp hát, nơi cần xếp hàng, có khi nào bạn không xếp hàng theo thứ tự hay tìm cách chen ngang không?
22. - Khi mua hàng, chủ hàng trả tiền dư cho bạn, bạn có bỏ đi không trả lại không ?
23. - Khi có người muốn mượn tiền hoặc vật gì, bạn có nói "không có" không, mặc dù bạn có tiền hoặc vật đó để cho mượn?
24. - Khi bạn đến nhà người khác chơi, họ đang ăn cơm, họ mời bạn ăn chung, bạn có từ chối và nói rằng bạn ăn rồi, mặc dù bạn chưa ăn không ?
25. - Bạn không biết thần linh, ngọc hoàng thượng đế, đức chúa Trời, thánh thần, ma quỷ, Phật A di đà,... có hay không, vậy bạn có nói với người khác là bọn họ có tồn tại hay không?
26. - Có bao giờ bạn dùng giấy tờ giả, hóa đơn giả, bằng cấp giả hay không ?
27. - Có bao giờ bạn dùng tên giả, hình ảnh giả để lường gạt hay không ?
28. - Bạn có phóng đại sự việc nào đó bao giờ chưa?
29. - Bạn có bịa chuyện, phao tin đồn giả nói về một chuyện nào đó không có thật xảy ra chưa ?
30. - Bạn có bao giờ nói chuyện có nói không, chuyện không nói có, chuyện trắng nói đen, chuyện đen nói trắng chưa ?.
31. - V.v....


Đối với sự thành thật, còn rất nhiều điều. Tôi đã từng liệt kê chúng qua bài "Đức Thành Thật". Các bạn có thể xem thêm tại đây.

ĐỨC LY THAM BÌNH ĐẲNG

(Câu chuyện dưới đây được trích ra từ bài viết "Vì Sao Dân Nhật Không 'Ăn Cắp'" )

Anh Hà Minh Thành một người Việt ở Nhật Bản đã gửi mail kể một câu chuyện như sau: “Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: “Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói.”


Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Ngạc nhiên vô cùng, em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: “Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ”.

Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.”

GIÁO DỤC LẤY ĐẠO ĐỨC LÀM CỐT LÕI

Tại Nhật, giáo dục lấy đạo đức là cốt lõi. Đạo đức là cốt lõi là điều mà một học sinh phải biết đến đầu tiên.

Nhật Bản trở thành một nước có nền giáo dục tiên tiến là nhờ thực hiện tiêu chí “con người = đạo đức”, đề cao tính tự lập và tinh thần kỷ luật.

Giáo dục Nhật Bản vận hành theo nguyên lý “mỗi người học sẽ trở thành một cá nhân hoàn thiện đạo đức”.

Phương châm của người Nhật là: “Cần phải nhắm tới thực hiện xã hội ở đó từng công dân có thể mài giũa nhân cách bản thân…”

Giáo dục đạo đức được dạy từ nhỏ rất kỹ về lý thuyết, đặc biệt về thực hành, liên hệ thực tiễn, tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa, học sinh được thực hành hành vi đạo đức ở mọi lĩnh vực nên hành vi đạo đức được hình thành ở mọi học sinh.

Không có hiện tượng quay cóp, ăn cắp, bạo lực học đường. Học sinh thể hiện tình yêu thương, kính trọng thầy cô, tình thân ái với bạn bè đúng mức. Các hành vi vi phạm đạo đức của học sinh là ít và cá biệt chứ không nổi cộm.

Ở ngoài xã hội, học sinh Nhật luôn là người ứng xử có văn hóa. Người Việt Nam hay nước ngoài đến Nhật Bản có thể thấy có nhiều cây ăn trái chín trĩu quả, hay những cây hoa cảnh khoe sắc hấp dẫn ở công viên, ở hai bên đường đi. Nhưng không hề có ai có suy nghĩ hái những bông hoa hay trái cây đó cả.

(Trích đoạn từ http://www.gocnhinalan.com/nhung-cuon-sach-hay/vi-sao-dan-nhat-khong-cap.html)

Monday, 10 November 2014

PHÂN BIỆT TỐT XẤU

Nếu như chúng ta từ nhỏ không được dạy như thế nào là tốt xấu thì khi ra đời chúng ta rất dễ bị nhiễm những tính xấu của đời rất nhanh, bởi vì những dục lạc thế gian như ăn uống, sắc dục, danh, lợi có sức hút cám dỗ rất mạnh, khiến cho tâm trí con người điên đảo trở nên mù quáng, không còn phân biệt tốt xấu nữa, lúc đó chúng ta trở thành nô lệ cho chúng, tìm đủ mọi cách để có được những thứ mình đang muốn, bất chấp tất cả, hại mình, hại người, mất hết nhân tính, trở nên ích kỷ, hẹp hòi, coi thường mạng sống của mình và người khác,...

Ông bà, cha mẹ hoặc người lớn thường dạy "không hại người là tốt, hại người là xấu". Đó là một câu nói chung chung, chưa thể lột tả hết và chưa đi sâu vào chi tiết. Do vậy, khi ra đời, gặp người gặp việc, đối diện với thực tế trong đời sống, chúng ta cần nhạy bén nhận ra đâu là tốt, đâu là xấu ngay.

Vậy tốt, xấu nằm ở đâu ? Tốt xấu được đức Phật chia ra làm 5 giới, 10 điều lành và 10 điều ác:


Mười điều lành và mười điều ác này thường thể hiện ở 3 nơi: thân ( tay, chân), khẩu (miệng), ý.

Ngũ giới và Mười điều lành có nhiều điểm chung gộp lại thành 11 điều gồm:

(1)   Thân có ba việc làm lành:
-          Không sát sanh, không dùng gậy, gộc, cây, dao, búa, súng hay bất kỳ vật nào làm hại người và vật.
-          Không trộm cắp, không lấy của không cho.
-          Không tà dâm

(2)     Khẩu có năm việc làm lành:
-          Không nói dối
-          Không nói thêu dệt
-          Không nói lật lọng (nói lưỡi đôi chiều)
-          Không nói lời hung ác

-          Không nên uống rượu bia, hút thuốc lá, uống coffee, chơi ma túy,...

(3)     Ý có ba việc làm lành:
-          Không tham lam
-          Không sân hận
-          Không si mê

Ngược lại với 11 điều lành là 11 điều ác: 1- Sát sanh, ăn thịt người và vật, dùng gậy, cây, dao, búa hay bất kỳ vật nào làm hại người và vật; 2: Tham lam trộm cắp, lấy của không cho; 3: Tà dâm, hãm hiếp người khác, phá hoại trinh tiết người khác, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, tự thủ dâm; 4: Nói dối, lường gạt người; 5: Nói thêu dệt thêm bới; chuyện không nói có chuyện có nói không; 6: Nói lật lọng; nói 2 chiều trắng thành đen, đen thành trắng; trước mặt nói như thế này, sau lưng nói thế khác, gây chia rẽ, ly gián; 7: Nói những lời hung ác, dữ tợn, hung dữ, lớn tiếng, chửi thề, xưng hô phách lối, nói oan ức cho người khác,...; 8: uống rượu bia, hút thuốc lá, ma túy, uống các chất kích thích như coffee,...; 9; tham lam; 10: sân giận; 11: Si mê, mê mờ không hiểu rõ đâu là tốt xấu,...

Để hiểu rõ thêm về 10 điều lành, chúng ta nên đọc quyển sách "Sống mười điều lành" tại đây.

Ngoài hiểu rõ mười điều lành trên, chúng ta cũng nghiên cứu thêm "Những lời nên và không nên nói" tại đây.

Tóm tắt ngắn gọn lại của việc sống tốt là sống thiện, sống thiện được định nghĩa là sống không làm khổ mình, khổ người và khổ các loài vật khác. Ngược lại, sống xấu là sống ác, nghĩa là sống mang đau khổ đến cho mình, cho người và cho các loài vật khác. 

Chỉ cần trước khi làm hay nói điều gì, chúng ta tư duy suy nghĩ xem lời nói và việc làm đó có đem đau khổ đến cho mình, cho người và cho các loài vạn vật khác hay không. Nếu không thì chúng ta mới nói và làm,  còn nếu có làm khổ ai thì dứt khoát không nói và làm.

Trong 11 điều thiện trên, mỗi một điều là một đức hạnh của con người. Ví dụ: không sát sanh nói về đức hiếu sinh, không tham lam trộm cắp nói về đức buông xả, không tà dâm nói về đức gia đình chung thủy, không nói dối nói về đức thành thật, không uống rượu bia nói về đức minh mẫn,...

Người sống thiện là những người tốt, người sống ác là những người xấu. Tiêu chuẩn tốt xấu đã được phân tích rõ ràng. Ngoài ra mỗi một hành động tốt đều mang theo những đức hạnh tốt như đã nói ở trên và còn vô số những đức hạnh cần biết như đức tha thứ, đức khiêm tốn, đức bố thí, đức chia sẻ, đức cung kính và tôn trọng, đức trân trọng, đức nhìn lỗi mình, đức giác ngộ, đức không ích kỷ, đức vệ sinh, đức cẩn thận an toàn giao thông, đức tĩnh giác, đức nhường nhịn, đức quan tâm, đức trách nhiệm, đức nghề nghiệp, ...

Tóm lại, tốt xấu đều có tiêu chuẩn rõ ràng, không thể hiểu chung chung hoặc sơ sài được. Có hiểu rõ thì chúng ta mới không phạm phải những tính xấu, có hiểu rõ thì chúng ta mới rèn luyện mình thành người tốt, có hiểu rõ thì mới phân biệt được tốt xấu trong cuộc sống, phân biệt được người tốt và người xấu. Cha mẹ và người lớn cần dạy rõ cho trẻ em những tiêu chuẩn phân biệt tốt xấu để giúp đường đời của các em sau này không phải vấp ngã vào đường xấu.

Saturday, 18 October 2014

ĐỨC TRÂN TRỌNG HIẾU SINH


"Người tu học đạo đức hiếu sinh bao giờ cũng trân trọng quý kính tất cả mọi người, dù người hung ác hay người thiện. Người hung ác sẽ cho chúng ta một bài học hung ác, người hiền lương sẽ cho ta một bài học đạo đức hiếu sinh. 

- Bài học hung ác cũng như bài học đạo đức hiếu sinh đều giúp chúng ta trên con đường tu tập đến chỗ giải thoát hoàn toàn. 

- Bài học hung ác giúp chúng ta sống không làm theo, và ngăn chặn diệt trừ các ác pháp đó không cho xâm chiếm vào tâm; còn bài học đạo đức hiếu sinh thì chúng ta làm theo và thực hiện sống trong cuộc sống hằng ngày như hình với bóng.

Cho nên, dù ác pháp hay thiện pháp, người tu học đạo đức hiếu sinh đều trân trọng quý kính, nhưng sáng suốt biết cần theo pháp nào hay không theo mà còn ngăn và diệt. Nhờ thế đối với người ác chúng ta không giận hờn, mặc dù họ chửi mắng, nói xấu, nặng lời, mạt sát, mạ lị, vu oan chúng ta, nhưng chúng ta vẫn thấy thương họ và thương họ nhiều hơn, vì họ là những người ân nhân giúp chúng ta vượt ra khỏi những ác pháp và cũng không bị sai phạm theo những pháp ác đó..."


(Giáo án rèn nhân cách - Đức Hiếu Sinh - T2 Tr 303)

Wednesday, 6 August 2014

ĐỨC KHIÊM HẠ




Đức khiêm hạ là một đức hạnh diết ngã xả tâm, luôn hạ mình xuống để không làm khổ mình, khổ người. Ở đâu có đức khiêm hạ ở đó có đức cung kính và tôn trọng, ở đâu có đức cung kính và tôn trọng ở đó có lòng yêu thương. Người biết sống với đức khiêm hạ là người luôn trao ra lòng yêu thương đến mọi người, mong muốn mọi người vui vẻ và hạnh phúc, đồng thời tâm mình luôn thanh thản an lạc và vô sự.



Đức khiêm hạ thường thể hiện qua từng hành động, lời nói và suy nghĩ không khoe khoang hay nói:



  1. Những gì mình biết, mình giỏi (nấu ăn giỏi, chuyên môn, …)
  2. Những gì mình có (của cải, sự giàu sang từ cái nhà, chiếc xe, quần áo model nhất, thức ăn ngon, vật dụng điện tử mới nhất, cho tới những vật dụng nhỏ nhất trong nhà)
  3. Những gì mình đã đạt được, đã làm được (đã học xong bằng tiến sĩ, vừa mới ráp được một hệ thống chống trộm,…)
  4. Những gì mình hiểu (lời dạy của Phật, của Chúa, của vị nào đó, của ai đó,…)
  5. Về những bằng cấp, chứng chỉ, bằng khen, huy chương,…
  6. Về những việc làm tốt, việc làm từ thiện, những việc giúp người, giúp thú vật, giúp thành phố bằng cách bỏ thời gian, công sức, trí tuệ, tiền của, vật chất hay những lời khuyên,…
  7. Về những quan hệ của mình với những người có danh, có thế lực, nổi tiếng, giàu sang hay có đức trọng,…
  8. Về cái đẹp, cái thông minh, sự giàu sang, sự hiểu biết hay học thức, cái tài, gia đình, dòng họ, dân tộc, đất nước của mình.
  9. Không thổi phồng hoặc tự đánh giá cao về mình.


Ngoài ra những người khiêm hạ còn
  1. Không tham gia vào những trò thi đấu hơn thua, tranh tài.
  2. Không tham gia vào những nơi đông đúc, ồn náo mà chỉ thích sống một mình, trầm lặng tư duy về cuộc sống thiện ác để tránh xa điều ác, tăng trưởng điều thiện.
  3. Tránh xa những người giàu có, có thế lực, có uy quyền, …
  4. Làm việc gì cũng không cần ai khen, chỉ biết làm tốt, làm cho xong việc và rất cẩn thận.
  5. Biết sống nhẫn nhục, tùy thuận và bằng lòng. Luôn làm theo ý kiến, yêu cầu, quyết định, đề nghị của người khác để người vui, mình vui. Không bao giờ làm theo ý mình, cho ý mình là hay là đúng nhất,…
  6. Người khiêm hạ biết sống nhẫn nhục với mọi lời nói xấu, ác, độc của mọi người, không buồn giận mà ngược lại trao ra lòng yêu thương đối với những người không thích mình.
  7. Luôn thấy mọi quyết định của người khác là đúng. Không tranh cãi đúng sai. Vui vẻ với quyết định của mọi người.
  8. Luôn thưa hỏi người khác trước khi làm việc gì mà không tự ý làm theo ý của mình.
  9. Ai nói gì, khen hay chê, nói tốt hay xấu, nói về người khác thì người khiêm hạ đều im lặng không bình luận đúng sai, phải trái.
  10. Không nhiều chuyện phân tích chuyện của người, chuyện đời, chuyện kinh tế, chính trị của xã hội,…
  11. Không tự nói lên ý kiến của mình mà chỉ trả lời những gì người khác hỏi.
  12. Ăn mặc giản dị, gọn gàng sạch sẽ.
  13. Sống đơn giản, không cầu kỳ, khoe trương ta cũng có thứ này thứ nọ như mọi người, không chạy theo vật chất thế gian, không chạy theo cách sống của người khác. Họ sống rất thiểu dục tri túc, không ăn xài phung phí, biết suy nghĩ tính toán, tư duy kỹ trước khi làm điều gì.
  14. Biết lắng nghe người khác, không chú trọng “cái tôi”, mà biết quan tâm đến vấn đề của người khác.
  15. Luôn không ngừng học hỏi những cái hay của mọi người xung quanh, chứ không bó chặt, cố chấp, bảo thủ vào những gì mình biết.
  16. Luôn nhìn thấy lỗi mình, không nhìn lỗi người.
  17. Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người dù là một em bé, người nhỏ tuổi, người nghèo hèn, người hầu, người không quen biết, phụ nữ, người tàn tật, người tội phạm, người bị xã hội ruồng bỏ, người đến sau, người mới,....
  18. Luôn nhường nhịn, nhún nhường người khác như nhường cho người khác làm trước, nói trước, đứng trước, nằm trước, ăn trước, nghỉ trước, ngồi trước, đi trước, nói chung là nhường quyền ưu tiên cho người khác kể cả nhường giải thưởng, vị trí cao nhất, chức vụ cao, quyền hành, bổng lộc cho người. Nhường nhịn những gì ngon nhất, đẹp nhất, hay nhất, tốt nhất, tiện nhất, phù hợp nhất,… cho người.
  19. Luôn mong mọi người chỉ lỗi cho, chỉ chỗ sai, chỉ cái xấu của mình để sửa đổi thành tốt hơn.
  20. Luôn tự đánh giá về những gì mình làm là chưa hoàn hảo, chưa toàn diện, chưa đủ, chưa chất lượng, chưa tốt. Do vậy mà luôn muốn lắng nghe mọi người góp ý kiến sửa đổi để tốt hơn.
  21. Khi thưa hỏi thì dùng danh từ lịch sự như “Kính thưa, dạ, thưa,…” , xưng hô, chú, bác, anh, chị, em,... hoặc gọi tên.
  22. Không so sánh mình với bất kỳ ai, hơn thua kém hoặc bằng người.
  23. Người khiêm hạ sống để phục vụ người, mang lợi ích đến cho người chứ không phải mong rằng sống để người khác phục vụ mình.
  24. Người khiêm hạ khi làm việc tốt không cần ai biết, không mong người khác trả ơn và không mong có phước báu gì cả.
  25. Người khiêm hạ luôn sống ly dục ly ác pháp, vì nếu không biết sống ly dục thì sẽ bị ác pháp chi phối, ác pháp chi phối thì tâm tham sân si mạn nghi đều đầy đủ và lộ ra ngoài.
  26. Họ luôn thấy mọi người là người tốt, người thiện, người lành.
  27. Họ không tự nhiên làm bất kỳ việc gì, ai sai bảo việc gì thì làm, còn không có việc gì thì ngồi chơi thanh thản, an lạc và vô sự.
  28. Khiêm hạ thừa nhận sự thiếu khiêm hạ của mình.
Tóm lại khiêm hạ là một đức hạnh diệt ngã xả tâm, giúp cho tâm hồn thanh thản an lạc và vô sự, người khiêm hạ
    • Không khoe khoang,
    • Không đề cao bản thân,
    • Không cần tạo ấn tượng với ai,
    • Không tỏ ra mình hơn người khác,
    • Không cần lôi kéo sự chú ý của ai về mình,
    • Không bao giờ tự mãn về những điều mình có, mình đạt được hay mình biết, mà luôn mở lòng học hỏi, trau dồi từng lời nói, hành động, suy nghĩ và từng cử chỉ nhỏ nhặt.
    • Luôn sống cung kính và tôn trọng mọi người.
    • Luôn biết nhún nhường chứ không tranh dành.
    • Luôn nhìn thấy lỗi mình, không nhìn lỗi người.

Tóm lại, đức khiêm hạ dễ đưa mọi người đến gần nhau, làm lan tỏa mối thân thiện giữa môi trường làm việc cũng như trong quan hệ bằng hữu, tình yêu, giao tiếp, ngoại giao,…. Trong môi trường xả hội ngày nay, ở đâu có đức khiêm hạ ở đó sẽ có lòng yêu thương, sự hòa hợp và đoàn kết. Người càng giỏi ở vị trí cao như quản lý, quản trị, lãnh đạo sống với đức khiêm hạ thì càng được mọi người cung kính và tôn trọng.

Wednesday, 23 July 2014

LÒNG YÊU THƯƠNG CHÂN THẬT

Dưới đây là những lời nhắn nhủ quan trọng của thầy Thích Thông Lạc rút ra từ "Giáo án rèn nhân cách Đức Hiếu Sinh"
  1. Đức hiếu sinh là lòng yêu thương tất cả sự sống của muôn loài trên hành tinh này (đó là lòng yêu thương nhiều hướng ) thì chỉ có xuất gia, sống đời sống 3 y một bát, cắt ái ly gia, lìa xa ái dục thì mới thực hiện được lòng yêu thương rộng lớn đó.
  2. Hằng ngày phải sống với lòng yêu thương chân thật mà mình đã học được trong những bài học đạo đức có nhiều ấn tượng, có nhiều cảm xúc.
  3. Khi chúng ta tư duy suy nghĩ một việc thiện đem lại sự an vui cho mình, cho người, đó là lòng yêu thương thuộc về ý hành. Một người có ý thức tư duy các điều thiện là người có đạo đức hiếu sinh. Ai muốn tu tập lòng thương yêu rộng lớn thì nên tư duy suy nghĩ những điều lành tránh xa và từ bỏ tư duy suy nghĩ những điều ác. Càng tư duy suy nghĩ những điều lành là càng làm cho lòng yêu thương rộng lớn bao la như trời, như biển, như không gian vũ trụ. Người có lòng thương yêu rộng lớn như vậy là người đã làm chủ sinh, già, bệnh, chết và chấm dứt luân hồi sinh tử; người ấy đã thoát ra khỏi vòng quy luật nhân quả của vũ trụ.  
  4.  Về đạo đức thương yêu ý hành, trước khi muốn làm một điều gì và muốn nói một điều gì thì phải tư duy suy nghĩ cho chín chắn rồi mới nói hoặc hành động, còn khi thấy mình có tâm sân hận thì không nên nói hay làm một hành động nào cả mà hãy cố giữ tâm mình im lặng như Thánh. Chỉ có im lặng như Thánh thì chúng ta mới chuyển hóa được nhân quả từ vô lượng kiếp.
  5. Đạo đức hiếu sinh đối trị tâm sân rất tuyệt vời, chỉ những người có quyết chí xa lìa các pháp làm khổ mình khổ người thì nổ lực kiên cường khắc phục, nhẫn nhịn, im lặng như thánh không để ác lẫy lừng thì diệt tâm sân không phải khó khăn. Diệt trừ tâm sân thì ngay trên tâm sân khởi lòng thương yêu ý hành thì tâm sân sẽ bị diệt ngay liền tức khắc. 
  6. Trong cuộc sống này nếu ai cũng biết thương yêu và tha thứ những lỗi lầm của kẻ khác thì thế gian này là Thiên đàng, Cực lạc, con người sống hạnh phúc biết bao. 
  7. Người sống biết nhẫn nhịn là người có một lòng thương yêu chúng sinh rộng lớn như đất trời. Nhờ lòng yêu thương ấy nên  khi bị người khác mạ lị, mạt sát thậm tệ bằng những lời lẽ thô ác, hoặc khi bị nói oan ức,... họ vẫn làm thinh một cách kiên cường, anh dũng. Dũng cảm im lặng như thánh, họ không minh oan một lời nào cả, đó là sự tuyệt vời của đức hạnh hiếu sinh nhẫn nhục mà không thể có một đức hạnh nào hơn được. Không những nhẫn nhục im lặng mà người đó còn trao ra lòng yêu thương của mình đối với người ghét mình. Tình thương yêu đó thật tuyệt vời và cao thượng không thể nghĩ lường được. Đó chính là lòng yêu thương chân thật.
  8. Bất cứ chúng ta làm một điều gì giúp người khác không tính hơn thiệt đều xuất phát từ lòng yêu thương chân thật. Ví dụ như giúp người không cần đền đáp, không cần ai trả ơn, không nhận sự trả ơn, không cần ai biết, không cần ai khen, không mong phước báu gì cả.
  9. Giá trị chân thật của một con người chính là lòng yêu thương, ai đánh mất lòng yêu thương là đã đánh mất giá trị của chính mình. Khi đứng trước mọi tình trạng, mọi cảnh huống như thế nào vẫn không đánh mất lòng thương yêu của mình (đức hiếu sinh) đối với sự sống trên hành tinh, người đó là người có lòng yêu thương chân thật. Người có lòng yêu thương dù đứng trước hoàn cảnh nào thà chịu chết chớ không giết hại và ăn thịt chúng sinh; người có lòng yêu thương sự sống dù đứng trước hoàn cảnh nào thà chịu nghèo đói, chứ không bao giờ lấy của không cho; người có lòng yêu thương sự sống, dù đứng trước hoàn cảnh nào thà chịu khổ chia sẻ ngọt bùi có nhau, chớ không bẻ gánh sang ngang; người có lòng yêu thương sự sống dù đứng trước hoàn cảnh nào thà chịu chết chứ không nói dối lường gạt người khác; người có lòng yêu thương sự sống trước hoàn cảnh nào thà chịu bị đánh đập, chửi mắng ,ngu si có khi bị giết cũng không bao giờ uống rượu và ăn thịt chúng sinh. Cho nên đạo đức hiếu sinh là một đạo đức tuyệt vời làm cho giá trị con người mãi mãi trường tồn.  
  10. Tình thương một hướng là tình thương ích kỷ, nhỏ mọn, hẹp hòi, nó thuộc về tình thương trong thất tình lục dục. Người sống với tình thương một hướng sẽ làm khổ mình, khổ người, khổ cả hai. Lòng yêu thương đặt nhiều hướng là lòng yêu thương thuộc về ĐỨC HIẾU SINH TỨ VÔ LƯỢNG TÂM, nó là một thứ tình thương yêu rộng lớn như trời cao, như biển rộng. Bởi làm người chúng ta cần phải tu học và rèn luyện nhân cách ĐỨC HIẾU SINH TỨ VÔ LƯỢNG TÂM NÀY để luôn luôn lúc nào cũng sống với đức HIẾU SINH. Nhờ có sống với ĐỨC HIẾU SINH rộng lớn như vậy mới đem lại sự an vui cho mình, cho người và cho tất cả sự sống trên hành tinh này.
  11. Đức yêu thương và đức thành thật rất quan trọng đối với giá trị của con người. Người có yêu thương mình và người khác thì không bao giờ nói dối. Người nào sống biết thương yêu mọi sự sống trên hành tinh này là người ở gần bên Phật, người nào đánh mất lòng yêu thương là người sống xa Phật. Đó là điều đúng như vậy, vì Phật là lòng thương yêu rộng lớn vô bờ bến, cho nên người nào có lòng yêu thương thì sẽ tương ưng với lòng yêu thương của Phật tức là sống bên Phật. 
  12.  Chỉ có lòng yêu thương mà con người trở thành một người toàn thiện, một người không còn bị ác pháp chi phối, tâm luôn luôn bất động thật là tuyệt vời. Chỉ có lòng yêu thương mà con người trở thành một người chứng quả giải thoát vô lậu. Bởi vậy ông Phú Lâu Na và em ông Cấp Cô Độc chỉ có thành tựu lòng yêu thương mà chứng quả A La Hán như trong kinh sách nguyên thủy thường nhắc đến. Đó là những gương hạnh tu tập TỨ VÔ LƯỢNG TÂM tức là tu hạnh HIẾU SINH. 
  13. Ở đâu có nghi ngờ, ở đó mất đoàn kết; ở đâu có nghi ngờ, ở đó nội lực bị suy yếu; ở đâu có nghi ngờ, ở đó có khổ đau; ở đâu có nghi ngờ, ở đó không có lòng yêu thương. Cho nên lòng nghi ngờ là một ác pháp cực ác, nó đánh mất tất cả đạo đức của con người nhất là đức hiếu sinh. Một khi người ta sinh nghi ngờ người khác thì lòng thương yêu sẽ bị đánh mất, lòng yêu thương đánh mất thì chỉ còn tâm ghét cay, ghét đắng v.v...Chỉ còn lòng căm ghét là nỗi khổ đau tùy miên trong lòng người nghi ngờ. Cho nên người tu hành theo Phật giáo là phải biết triệt hạ tâm nghi, nếu tâm nghi còn là còn khổ đau. 
  14. Bất cứ ai trong cuộc đời này làm những điều mờ ám như: gian tham, trộm cắp, cướp giựt, giết người hay làm bất cứ một việc ác hại nào khác chúng ta cũng đừng nghi ngờ. Họ làm ác không thể nào trốn tránh khỏi quả đau khổ; không thể nào tránh luật pháp Nhà nước được, còn riêng chúng ta phải giữ tâm mình không nghi ngờ ai hết. Nếu tâm vừa khởi nghi là dẹp xuống liền, đừng để ôm ấp trong lòng. Dẹp xuống liền bằng cách nào? Dẹp xuống liền bằng cách tư duy suy nghĩ: đức Phật dạy có năm điều ác trong tâm của mọi người, đó là: tham, sân, si, mạn, nghi. Năm tâm ác này chỉ có lòng yêu thương là diệt sạch ngay liền. Cho nên khi thấy ai đang ở trong ác pháp thì chúng ta khởi lòng yêu thương họ, khi yêu thương họ thì tâm tham, sân, si, mạn, nghi trong lòng chúng ta liền xả sạch. Lòng yêu thương là đệ nhất pháp xả tâm, nếu ai sống với lòng thương yêu tròn đầy thì người ấy là bậc A La Hán.  
  15. Muốn bỏ qua những bực dọc ngã mạn, những tức giận thù oán, những điều nghi ngờ, những lòng tham lam không đáy, những mê mờ không sáng suốt thì chỉ có lòng yêu thương thì mới xóa bỏ những trạng thái tâm ác ở trên. Bất cứ trên đời này có những sự khổ đau như thế nào, có những ác pháp như thế nào, muốn thoát ra mọi sự khổ đau ấy và các ác pháp thì chỉ có lòng yêu thương rộng lớn mới cứu chúng ta thoát khỏi; mới đem chúng ta đến với tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Vì vậy ở đâu có tình thương yêu thì ở đó có sự bình an, yên vui và hạnh phúc. 
  16. Danh dự lớn nhất là lòng yêu thương, người có lòng thương yêu biết tha thứ mỗi lỗi lầm của người khác, đem lại sự an vui cho mình, cho người là danh dự lớn nhất trên thế gian này. Người giết con mà có danh dự gì, chỉ che giấu được người khác, chứ làm sao che giấu được tâm mình. Chuyện trai gái, chồng vợ là chuyện rất tầm thường, nhưng con người hơn các loài động vật là lòng chung thủy, biết thương nhau có trách nhiệm chồng vợ và con cái, khi đã hòa hợp cuộc sống với nhau, chứ không phải vì chữ trinh giá đáng nghìn vàng mà làm nên tội giết người, nhất là người mẹ lại giết con của mình thì tội còn nặng nhất trong lịch sử loài người. Khi ai đã lỡ lầm không làm chủ được tâm mình thì hãy tự thương mình, thương con của mình, đó là danh dự lớn nhất đời của đời người. Nếu ai biết thương mình và con mình thì đạp trên dư luận khen chê tốt xấu mà đi. Trên đời này không có điều gì xấu cả mà chỉ có ác và thiện; ác là đau khổ; thiện là hạnh phúc an vui. Nếu ai nạo bỏ thai nhi là người đó tạo tội lỗi giết người. 
  17. "Nếu sự sống có giá trị thật, thì chỉ có lòng thương yêu mới bảo vệ giá trị sự sống ấy được". Vì sự sống không có lòng yêu thương, nên giá trị sự sống bị chà đạp, bị đánh mất. Trên đời ai cũng có sự sống và muốn sống, nhưng lại xem thường giá trị sự sống, nên vì sự sống mà chà đạp lên sự sống, đành phải đánh mất lòng yêu thương.  Nếu ai chạm đến sự sống của muôn loài là người vô đạo đức hiếu sinh không xứng đáng làm con người. Làm con người phải có lòng yêu thương rộng lớn mới được được gọi là con người. 
  18. Chỉ có lòng yêu thương thì con người mới dám hy sinh mình cho người khác, mới đem lại hạnh phúc an vui cho con người trên hành tinh này; chỉ có lòng yêu thương chân thật mới phá tan những hận thù oán ghét; chỉ có lòng yêu thương chân thật mới không làm khổ mình khổ người và khổ tất cả chúng sinh; chỉ có lòng yêu thương chân thật thì con người mới gần nhau mà không làm khổ cho nhau; chỉ có lòng yêu thương chân thật con người mới đem lại lợi ích cho con người, cho gia đình, cho xã hội, cho đất nước, cho thế giới. 
  19. Luật nhân quả rất công bằng, muốn tạo ra sự sống cho mình mà làm hại sự sống của loài vật khác thì sự sống của mình sẽ không được bảo đảm, bằng chứng sự sống của loài người trên hành tinh này nay không chiến tranh chỗ này thì mai lại có chiến tranh chỗ khác, thiên tai lũ lụt, sóng thần, bão tố, động đất không nước này thì nước khác, cho nên sự sống của loài người đang bị đe dọa. Vậy mà con người có biết do đâu mà ra không? Do giết hại và ăn thịt chúng sinh. Hằng ngày số chúng sinh bị giết trên hành tinh này máu chảy thành sông, xương chất như núi. Ôi! Thật là kinh khủng. Ai cũng tham sống sợ chết như nhau thế mà nỡ nhẫn tâm lấy sự sống của loài vật làm sự sống cho mình, thật là con người sống như vậy mà sống được, sống phi đạo đức hiếu sinh, sống phi nhân bản, sống như một loài cầm thú chỉ biết giết hại và ăn thịt nhau như loài hùm beo, lang sói, kên kên, quà quạ v.v... Mình muốn sống mà giết hại chúng sinh thì cái sống của mình có bảo đảm hay không? Cho nên mình muốn sống thì phải thương sự sống của người khác, loài vật khác thì sự sống của mình mới bảo đảm. Đó mới chính là lòng yêu thương chân thật.
  20. Làm người lòng yêu thương phải rộng lớn vô bờ bến thì mới xứng đáng làm người. Làm người mà hẹp hòi ích kỷ không biết thương những loài vật khác nỡ tâm giết hại loài vật ăn thịt thì làm người như vậy có xứng đáng làm người chưa? Bởi căn bản con người sinh ra là người nào cũng có sẵn lòng yêu thương, nhưng lòng yêu thương ấy cần phải được rèn luyện trong nền đạo đức hiếu sinh nhân bản thì con người mới phát triển lòng yêu thương tối đa. Không có người nào là không có tình thương, nhưng tình thương ích kỷ nhỏ mọn chỉ biết thương mình. Chỉ biết thương mình thì lòng thương ấy không trọn vẹn; chỉ biết thương mình thì lòng thương ấy không bảo đảm sự sống của mình; chỉ biết thương mình thì lòng thương ấy là sợi chỉ mành treo chuông. Loài người hãy suy tư lại đi, những việc làm cướp mạng sống của loài vật khác có xứng đáng là lòng thương yêu của con người nữa không?
  21. Người giết hại ăn thịt chúng sinh mà muốn cho mình không bệnh tật đau khổ, không tai nạn hiểm nghèo thì không bao giờ có. Lấy máu của chúng sinh tức là giết hại chúng sinh, làm khổ chúng sinh mà muốn cho mình không tội lỗi thì điều ấy không bao giờ xảy ra. Lời dạy này còn một nghĩa nữa là giết hại chúng sinh cúng tế quỉ thần thì chẳng có thần thánh nào mà rửa tội cho mình được. Lời dạy này là lời cảnh giác để mọi người đừng bị tà sư ngoại đạo lừa đảo bằng cách giết chúng sinh cúng tế cầu an cầu siêu, cầu tài, cầu lợi, cầu quan, cầu thi đậu v.v...  Tóm lại lời dạy này là một đạo đức hiếu sinh khẩu hành rất tuyệt vời, vừa ngăn chặn sự giết hại chúng sinh, vừa khiến cho mọi người đem lại tình thương yêu chan hòa cùng nhau với mọi loài, mọi sự sống trên hành tinh này và nhất là con người tránh khỏi bị những tôn giáo thần quyền lừa đảo cúng tế thần thánh ban phước giải trừ tai ách một cách phi đạo đức hiếu sinh. 
  22. Trong luật nhân quả dạy ai làm lành thì hưởng được phước, ai làm ác thì phải gánh chịu hậu quả đau thương, chứ không có thần thánh nào ban phước rửa tội cho. Cho nên đức Phật khẳng định: "Xin các vị thiên thần tha tội là làm một việc vô ích". Lời dạy này quý vị nên ghi nhớ: Cầu khẩn cúng bái van xin thánh thần để ban phước cho quý vị là một việc làm vô ích. Một việc làm dối trá phi đạo đức. Làm ác, giết người cướp của, hiếp dâm, hằng ngày giết hại mạng chúng sinh để ăn thịt mà đến chùa, đình, điện, miếu để cầu cho được bình an, hạnh phúc yên vui thì không bao giờ có. Quý vị sống biết thương yêu sự sống của muôn loài, thường sống không làm khổ mình khổ người và khổ tất cả chúng sinh thì cuộc sống của quý vị không cần cầu Thần, Thánh, Tiên, Phật, Ngọc Hoàng, Thượng Đế phò hộ mà vẫn bình an, yên ổn, hạnh phúc. Quý vị có tin không? Có tin nhân quả không? Nếu tin thì quý vị sẽ trở thành những nhà đạo đức nhân bản – nhân quả, những con người đầy lòng thương yêu rộng lớn bao la đối với muôn loài sống trên hành tinh này. Quý vị sẽ là những người hạnh phúc nhất trần gian. 
  23. Chúng ta là những người tu hành theo Phật giáo thì phải sống trong đức hạnh hiếu sinh thương mình, thương người nên lúc cũng phải cẩn thận tỉnh giác trong mọi tình huống. Người sống trong đức hiếu sinh thương mình, thương người thì không bao giờ thiếu đức hạnh cẩn trọng tỉnh giác thân hành. Vì thế người có đức hạnh cẩn trọng tỉnh giác là có đức hiếu sinh thương mình, thương người và thương tất cả chúng sinh. Trong cuộc đời này chỉ có đức hiếu sinh mới đem lại sự bình an cho hành tinh. 
  24. Lòng còn ganh tị hơn thua là còn bản ngã; lòng còn tức giận là còn bản ngã; lòng còn nói xấu, vu khống mạ lị mạt sát người khác là còn bản ngã; người nào còn bản ngã là người chưa có lòng yêu thương thật sự. Những người này còn phải học hỏi đạo đức hiếu sinh nhiều nữa, nếu cố chấp không chịu học đạo đức thì họ chỉ là một con thú vật hung dữ mà thôi. Người nào còn mang bản tính kiêu mạn là người còn đầy đủ tánh hung ác, là người chưa biết thương mình, thương người, thường làm khổ mình, khổ người. 
  25. Một ý nghĩ thương yêu người, vật đến cỏ cây, đất đá núi sông, hồ ao v.v... đều là đức hiếu sinh thể hiện qua ý hành; một lời nói ái ngữ khuyên bảo, an ủi ai đó làm điều lành cũng là đức hiếu sinh khẩu hành; một hành động ra tay cứu vớt người, vật dù là giúp một côn trùng thoát chết khỏi một đoàn kiến hoặc vớt một con kiến khỏi vũng nước, đó đều là đức hiếu sinh thân hành. Nếu hằng ngày chúng ta đều có những hành động thân, miệng, ý thương yêu và tha thứ mỗi lỗi lầm, biết tránh không làm tổn hại sinh mạng sống chúng sinh, không làm đau khổ cho người khác loài vật khác. Đó là đạo đức hiếu sinh thân hành ý hành và khẩu hành. Muốn thoát khỏi sanh tử luân hồi thì chỉ có lòng yêu thương là pháp độc nhất giúp chúng ta ra khỏi sông mê bể khổ của cuộc đời này.
  26. Muốn có được tâm bình tĩnh sáng suốt, thì hằng ngày phải tập sống tỉnh thức thân hành, khẩu hành và ý hành với lòng yêu thương bao la rộng lớn đối với tất cả chúng sinh, lúc nào chúng ta cũng đem lòng yêu thương chúng, tránh không làm tổn thương và khổ đau chúng.
  27. Tĩnh giác chánh niệm là đức hạnh điềm đạm giúp cho chúng ta không giận dữ, bình tĩnh trước các ác pháp, giúp cho chúng ta được bình an trong cuộc sống. Chúng ta hãy rèn luyện đức điềm đạm hiếu sinh ý hành tức là ngồi yên lặng một lúc rồi mới tư duy, tập như vậy lâu thành một thói quen rất tốt. Muốn tập yên lặng được như vậy thì nương vào hơi thở tác ý tâm thanh thản, an lạc và vô sự rồi mới suy tư 1 ý niệm gì hay muốn nói 1 điều gì hoặc làm 1 việc gì.
  28. Ngoài tình yêu thương bản thân và gia đình không bao giờ có tình thương yêu rộng lớn đến với mọi người, mọi vật. Nhưng nếu không có tình thương yêu rộng lớn đến với muôn người, muôn lòai vật thì không bao giờ bảo vệ được tình thương yêu bản thân và gia đình.
  29. Mỗi lần tìm thấy được lỗi mình là mỗi lần huân tập thêm đạo đức. Mỗi lần thấy lỗi người là mỗi lần đánh mất đức hiếu sinh. Đánh mất đức hiếu sinh là làm khổ mình, khổ người và như vậy cuộc sống là địa ngục tràn đầy mọi sự khổ đau.
  30. Khi ban lòng yêu thương chân thật cho mọi người thì chúng ta phải có một hành động đi kèm theo, như người mẹ thương con thì hành động thương con bằng cách ôm hôn con, đó là ban tình thương cho con.
  31. Khen tặng một điều làm tốt của người khác cũng là ban tặng lòng yêu thương đến với họ. Tha thứ mọi lỗi lầm của người khác cũng là đạo đức hiếu sinh.
  32. Nếu không có lòng yêu thương thì không bao giờ có sự bình đẳng. Người ta kêu gọi sự tự do bình đẳng nhưng người ta không có lòng yêu thương thì sự tự do bình đẳng đó không bao giờ có. Cho nên tất cả những đức hạnh khác cũng từ đức hiếu sinh mà ra. Người có đức hiếu sinh bình đẳng thì đánh mất tính ngã mạn, tính tự cao, tự đại của mình. Cho nên càng học cao thì càng lộ đức khiêm hạ, lúc đó học giỏi học cao mới được mọi người quý trọng.
  33. Có đức khiêm hạ thì mới có đức cung kính và đức tôn trọng. Có đức cung kính và tôn trọng thì mới có lòng yêu thương chân thật.
  34. Lúc nào cũng nhớ mọi người thương mình và lúc nào mình cũng đang nhớ yêu thương mọi người, mọi loài chúng sinh. Có sống được như vậy mới thể hiện đức bình đẳng hiếu sinh. 
  35. Người sống không có giai cấp là người sống với lòng yêu thương chân thật.
  36. Chứng đạo của đạo Phật chỉ cần hiểu rốt ráo các pháp vô thường, khổ và vô ngã. Nhờ hiểu biết như vậy nên buông xả sạch. Khi ngộ các pháp là vô thường, khổ và vô ngã thì biết các pháp không có gì là ta, là của ta, là bản ngã của ta. Người tu theo đạo Phật chỉ có tri kiến hiểu biết, tri kiến hiểu biết là giác ngộ các pháp vô thường, khổ và vô ngã.
  37. Dù là vua, quan, làm dân hay bất cứ một người nào trong xã hội đều phải sống với đức khiêm hạ. Có đức khiêm hạ thì mới có đức bình đẳng.
  38. Ông Phú Lâu Na có cái nhìn hiếu sinh kỳ lạ luôn luôn thấy mọi người đều thương ông, đều tốt, không có người nào ác xấu, vì thế ông chứng quả Alahan dễ dàng.
  39. Giai cấp sống là giai cấp bình đẳng từ loài vật cho đến loài người đều sống như nhau.
  40. Bởi sự sống trên hành tinh này là sự sống nương tựa vào nhau, cái này đau khổ thì cái kia đau khổ, cái này an vui thì cái kia an vui.
  41. Nếu người tu hành nào cũng lắng nghe những sự đau khổ, buồn phiền của những người xung quanh mình và tìm mọi cách an ủi, giúp đỡ và hướng dẫn họ biết phương pháp xả tâm để không còn buồn phiền nữa. Hành động giúp đỡ người như vậy là ban cho tình thương đến họ, tức là yêu thương người. Đức hiếu sinh cũng vậy thường khởi lên trong ý nghĩ, lời nói, trong hành động bằng cách ban cho mình, cho người, đó là áp dụng đức hiếu sinh vào đời sống hằng ngày.
  42. Dù trong lòng có sự lo lắng, những buồn phiền hay có những sự đau khổ, chúng ta cũng không nên thổ lộ cho người khác biết, vì biết rằng sẽ làm cho họ buồn phiền, lo lắng, đau khổ. Đó là chúng ta thiếu lòng yêu thương người, tức là làm khổ người.
  43. Chỉ có đức hiếu sinh mới có sự thương mình, thương người. Thương mà không nói là THƯƠNG mà chỉ nói những lời ÁI NGỮ, lời nói êm dịu, nhẹ nhàng, ôn tồn, thanh lịch, nhã nhặn,...
  44. Khi chúng ta đứng trước các pháp dù thiện hay ác, chúng ta hãy vui lòng, chấp nhận, thương yêu và tha thứ mọi lỗi lầm của kẻ khác. Chính nhờ sự chấp nhận, yêu thương và tha thứ mà chúng ta xả được tâm tham, sân, si, mạn, nghi.
  45. Đạo Phật dạy chúng ta CHO mà không ai bíết ơn mình, CHO mà không cần trả ơn, CHO mà không mong ước cầu được phước báu. Người biết cách CHO như vậy là người đầy đủ tình yêu thương nhiều hướng, vì lòng yêu thương chân thật tự trong thân tâm.
  46. Đứng trước các người ác, pháp ác, chúng ta hãy ban cho họ lòng tha thứ và thương yêu, hãy dang rộng vòng tay và chia sẻ, nâng đỡ và giúp họ vượt lên, lìa xa không làm những điều ác ở trên. Chúng ta làm được điều này đều do xuất phát từ lòng yêu thương rộng lớn. Nếu không có lòng yêu thương rộng lớn thì không thể dang rộng vòng tay, thì không thể chia sẻ, cảm thông và giúp đỡ họ được. Ngay khi chúng ta thương yêu thực sự thì đức buông xả có ngay liền. 
  47. Khi người đáng ghét nhất, người ác nhất gặp tai nạn, hay có sự cố, sự đau khổ, bệnh tật gì xảy đến cho họ thì chúng ta hãy mau mau sẵn sàng chia sẻ, an ủi và giúp đỡ với lòng yêu thương chân thật.
  48. Đừng sống ích kỷ, hẹp hòi cá nhân chỉ biết nghĩ đến mình, lo cho mình. Tâm lượng lòng yêu thương rộng lớn như trời biển dung chứa tất cả cái xấu cũng như cái tốt, cái dơ cũng như cái sạch, lòng yêu thương ấy vẫn xem như nhau. Thương mình mà cứ lo cho mình là không thương mình, là làm khổ mình. Thương người mà lo cho người, giúp đỡ người, đó mới chính là thương mình, đem sự an vui cho mình. 
  49. Phải sống có lòng tin rằng rất cả mọi người đều thương yêu chúng ta.
  50. Cuộc sống chúng ta là 1 cuộc sống liên kết chặc chẽ với nhau, người này nương tựa và người kia, vật kia và ngược lại. Vì chúng ta không biết sự sống có sự liên kết với nhau nên thường nghĩ "Trên đời này chỉ có mình là trên hết, xem mọi người mọi vật không ra gì, lúc nào cũng dữ tợn, la hét, chửi mắng, nói nặng, nói nhẹ, đánh đập người vật khác, còn đối với các lòai vật thì giết hại và ăn thịt, luôn chà đạp lên sự sống của người khác vật khác". Do không hiểu bíết sự sống có liên kết chặc chẽ với nhau, chúng ta mới làm khổ mình, khổ người và khổ muôn lòai vạn vật cho đến cỏ cây đất đá núi sông. Do vậy chỉ có đức hiếu sinh mới dung thông người này với người kia, người này với người nọ, lòai vật với cỏ cây, cỏ cây với lòai vật. Nhờ có sự hiểu biết như vậy mới đem lại sự bình an cho nhau. Chúng ta thương yêu người khác chính là chúng ta thương yêu chúng ta.
  51. Người nào muốn biết mình là ai thì hãy sống với lòng yêu thương rộng lớn như đất trời thì mới biết mình là ai, từ đâu đến, và như vậy họ mới sống cho mình. Còn không thì họ phải sống theo nghiệp báo nhân quả.
  52. Đức hiếu sinh bao gồm cả thiện pháp và ác pháp. Niềm vui là thiện pháp, nổi buồn là ác pháp, nhưng đối với người có đức hiếu sinh gặp vui thì chia sẻ với mọi người, gặp buồn thì chuyển đổi cho mình và mọi người cùng vui. Đức hiếu sinh đến đâu thì phải có trí tuệ sáng suốt đến đó, vì thế gặp ác pháp thì nó chuyển đổi thành thiện pháp. Đức Phật dạy: "Tri kiến ở đâu thì giới luật ở đó, giới luật ở đâu thì tri kiến ở đó". Lời dạy này có nghĩa là "Lòng yêu thương ở đâu thì tri kiến ở đó, tri kiến ở đâu thì lòng yêu thương ở đó" Có hiểu bíết thì mới có lòng yêu thương chân thật.
  53. Dù gian nan lao khổ, nhọc nhằn đến đâu cũng không nên lìa lòng yêu thương của quý tu sinh.
  54. Muốn tâm lúc nào cũng được thanh thản, an lạc và vô sự thì phải giữ gìn lòng yêu thương rộng lớn như đất trời, lúc nào cũng hiện hữu lòng yêu thương không để đánh mất. Dù trong cảnh thuận hay cảnh nghịch cũng không được đánh mất. Nói chung là tất cả thời gian nào, hoàn cảnh nào và các ác pháp nào cũng không được để tâm bất an, mà phải bảo vệ tâm thanh thản, an lạc và vô sự.
  55. Niệm Phật chính là niệm lòng yêu thương đến chúng sanh, đến cây cỏ, sông hồ, ao núi, thời tiết, khí hậu, môi trường, thiên nhiên và toàn thể những gì có trong vũ trụ này. Thật là hạnh phúc biết bao khi được niệm Phật bằng ý hành yêu thương, bằng khẩu hành yêu thương, bằng thân hành, bằng hành động yêu thương đối với muôn loài vạn vật có sự sống trên hành tinh này. Niệm Phật như vậy mới thực tế và có nhiều lợi ích.