Saturday 30 March 2013

Bài 16: TÌNH ĐỒNG ĐỘI

Nỗi đau như bóp nghẹt trái tim người lính trẻ khi anh chứng kiến người đồng đội thân thiết của mình bị trúng đạn và ngả gục ở tuyến đầu. Mặc cho làn đạn dày đặc của kẻ thù, người lính trẻ vẫn nài nỉ viên chỉ huy cho phép mình băng vào khu vực được mệnh danh là “vùng đất chết”, vùng đất nằm giữa hai dãy chiến hào, để đưa người đồng đội vào tuyến sau.

- Cậu có thể đi – Viên chỉ huy nói – nhưng tôi nghĩ cậu ấy đã chết rồi. Và nếu đi có thể cậu cũng sẽ phải chết.

Lời khuyên can của viên chỉ huy không làm lay chuyển được quyết định của người lính. Anh trườn, bò và cuối cùng, cũng tới được bên người đồng đội của mình. Xốc bạn lên vai, anh vội vã chạy thật nhanh ra khỏi “vùng đất chết”. Viên chỉ huy chạy đến khi thấy hai người lăn nhào vào chổ núp. Ông nói:
- Cậu thấy chưa, tôi đã bảo không cần thiết mà! Cậu ấy đã chết rồi, còn cậu lại bị thương rất nặng.

Người lính nhìn thẳng vào mắt người chỉ huy của mình và đáp:
- Cần chứ, thưa trung úy.

Viên trung úy gặng hỏi:
- Cậu nói “cần” nghĩa là sao? Cậu ấy đã chết rồi mà!

Người lính trẻ nghẹn ngào trả lời:
- Khi tôi đến nơi cậu ấy vẫn còn sống và nói rằng: “Cám ơn cậu, tớ biết trước sau gì cậu cũng sẽ tìm tớ mà!”
( First News - Theo “Never too late”)


I. ĐẠI Ý BÀI:

Tình đồng đội sống chết có nhau – lòng thương yêu nhất hướng.

II. PHÂN ĐOẠN VÀ ĐÁP ÁN:

1. Nỗi đau như bóp nghẹt trái tim người lính trẻ khi anh chứng kiến người đồng đội thân thiết của mình bị trúng đạn và ngả gục ở tuyến đầu.
- ĐỨC THỐNG KHỔ HIẾU SINH NHẤT HƯỚNG Ý HÀNH.
2. Mặc cho làn đạn dày đặc của kẻ thù, người lính trẻ vẫn nài nỉ viên chỉ huy cho phép mình băng vào khu vực được mệnh danh là “vùng đất chết”, vùng đất nằm giữa hai dãy chiến hào, để đưa người đồng đội vào tuyến sau.
- ĐỨC DŨNG CẢM HIẾU SINH KHẨU HÀNH.
3. Cậu có thể đi – Viên chỉ huy nói – nhưng tôi nghĩ cậu ấy đã chết rồi. Và nếu đi có thể cậu cũng sẽ phải chết.
- ĐỨC KHUYÊN CAN HIẾU SINH KHẨU HÀNH.
4. Lời khuyên can của viên chỉ huy không làm lay chuyển được quyết định của người lính.
- ĐỨC KHÔNG LAY CHUYỂN HIẾU SINH Ý HÀNH.
5. Anh trườn, bò và cuối cùng, cũng tới được bên người đồng đội của mình. Xốc bạn lên vai, anh vội vã chạy thật nhanh ra khỏi “vùng đất chết”.
- ĐỨC DŨNG CẢM HIẾU SINH THÂN HÀNH.
6. Viên chỉ huy chạy đến khi thấy hai người lăn nhào vào chổ núp. Ông nói:
- Cậu thấy chưa, tôi đã bảo không cần thiết mà! Cậu ấy đã chết rồi, còn cậu lại bị thương rất nặng.
- ĐỨC TRÁCH MÓC HIẾU SINH THÂN HÀNH, KHẨU HÀNH.
7. Người lính nhìn thẳng vào mắt người chỉ huy của mình và đáp:
- Cần chứ, thưa trung úy.
Viên trung úy gặng hỏi:
- Cậu nói “cần” nghĩa là sao? Cậu ấy đã chết rồi mà!
- ĐỨC GẮN BÓ TÌNH ĐỒNG ĐỘI HIẾU SINH KHẨU HÀNH.
8. Người lính trẻ nghẹn ngào trả lời:
- Khi tôi đến nơi cậu ấy vẫn còn sống và nói rằng: “Cám ơn cậu, tớ biết trước sau gì cậu cũng sẽ tìm tớ mà!”
- ĐỨC HIẾU SINH TÌNH ĐỒNG ĐỘI GẮN BÓ KHÔNG BỎ NHAU.






(Mời các bạn đọc tiếp nhiều bài đạo đức rèn nhân cách khác trong sách - Đức Hiếu Sinh tập 1) 

No comments:

Post a Comment