Saturday, 30 March 2013

Bài 19: MÓN QUÀ TỪ TRÁI TIM

Khi tôi còn là một thiếu niên, có lẻ khoảng 13 tuổi, mẹ đã dạy tôi một bài học rất quý giá mà tôi chẳng bao giờ quên được. Một ngày nọ, lúc chúng tôi đang mua tạp hóa ở môt cửa hàng nhỏ, thì tôi để ý thấy môt gia đình khác cũng vừa bước vào cửa hàng như chúng tôi.

Trông có vẻ đó là một bà mẹ, một cô con gái và một đứa cháu nhỏ. Họ trông khá tươm tất dù quần áo đã cũ sờn rách, và rõ ràng là họ chẳng lấy gì làm giàu có cả. Họ đẩy chiếc xe đẩy đi khắp cửa hàng, cẩn thận và cân nhắc lựa chọn từng món hàng. Tôi để ý thấy hầu hết những món hàng họ mua đều là những mặt hàng tầm thường và thực phẩm thiết yếu cho một gia đình.

Mẹ và tôi mua sắm đã xong, cả hai bèn đẩy xe hàng đi thẳng đến quày tính tiền. Lúc chúng tôi đến đó, gia đình họ đã có mặt từ trước, cùng với một người khách khác đang đứng ở giữa, ngay trước chúng tôi,chờ đến lượt mình tính tiền.

Khi gia đình họ đặt hàng hóa lên băng chuyền, tôi nghe bà mẹ luôn miệng nhờ người thu ngân tính tổng số tiền khi mỗi món hàng được đưa qua máy, bởi bà cần phải dành tiền chi phí cho nhiều việc khác nữa. Việc làm này hơi mất thời gian một chút, và người khách đứng trước tôi bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, thậm chí bà ta còn càu nhàu những điều mà tôi đoan chắc là ai cũng có thể nghe được.

Khi cô thu ngân đưa ra tổng số tiền cuối cùng, người đàn bà nọ đã không có đủ tiền mặc dù đã lục hết các túi quần, túi áo. Vì thế bà ấy trả bớt lại vài món thực phẩm đã mua. Ngay lúc ấy mẹ tôi cho tay vào ví, lấy ra tờ 20 đô la cuối cùng của mình và trao cho người đàn bà nọ. bà ấy tỏ vẻ rất ngạc nhiên và nói:”Tôi không thể nhận được đâu!” mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt bà, khẽ đáp:”Không sao đâu, chị có thể nhận nó mà. Xin hãy xem đó như một món quà cũng được.Chẳng có món đò nào trong chiếc xe đẩy mà chị không cần cả, vì vậy xian chị hãy vui lòng nhận.”

Người phụ nữ đó không khỏi xúc động khi nghe mẹ tôi nói chân thành như thế, bà đưa tay nhận lấy tờ bạc. Lúc đó, bà nắm chặt tay mẹ tôi một lúc và nước mắt lăng dài trên má, bà xúc động nói với mẹ tôi:” Cảm ơn cô rất nhiều. Cô thật tốt bụng. Trước nay chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như thế cả! Tôi thật lòng rất biết ơn cô.”

Tôi biết mình đã rời khỏi cửa hàng với đôi mắt đỏ hoe, và đó sẽ là điều mà tôi sẽ mãi mãi gìn giữ trong lòng mình. Bạn biết không, ba mẹ tôi đã phải nuôi dạy sáu đứa con và bản thân họ cũng không lấy gì làm giàu có. Thế nhưng, tôi rất lấy làm hạnh phúc để nói rằng mình đã được thừa hưởng từ mẹ một trái tim nhân hậu. Nhờ có mẹ, tôi đã biết sống không ích kỷ, và tôi tin rằng đi khắp thế gian này cũng không tìm được cảm giác nào tuyệt vời hơn thế nữa đâu!
(Dee M. Taylor - Chicken Soup for the Soul)

I. Đại ý bài này: ĐỨC HIẾU SINH ĐA HƯỚNG.

II. Bài này có 15 đoạn.

III. Bài này có 15 đức.

1. Khi tôi còn là một thiếu niên, có lẻ khoảng 13 tuổi, mẹ đã dạy tôi một bài học rất quý giá mà tôi chẳng bao giờ quên được.
TÁC GIẢ GIỚI THIỆU BÀI HỌC ĐỨC HIẾU SINH BỐ THÍ THÂN HÀNH KHẨU HÀNH Ý HÀNH.
2. Một ngày nọ, lúc chúng tôi đang mua tạp hóa ở môt cửa hàng nhỏ, thì tôi để ý thấy môt gia đình khác cũng vừa bước vào cửa hàng như chúng tôi.
DUYÊN NHÂN QUẢ ĐỒNG HÀNH Ý HÀNH.
3. Trông có vẻ đó là một bà mẹ, một cô con gái và một đứa cháu nhỏ. Họ trông khá tươm tất dù quần áo đã cũ sờn rách, và rõ ràng là họ chẳng lấy gì làm giàu có cả.
ĐỨC TIẾT KIỆM TRI TÚC THÂN HÀNH.
4. Họ đẩy chiếc xe đẩy đi khắp cửa hàng, cẩn thận và cân nhắc lựa chọn từng món hàng. Tôi để ý thấy hầu hết những món hàng họ mua đều là những mặt hàng tầm thường và thực phẩm thiết yếu cho một gia đình.
ĐỨC THIỂU DỤC TRI TÚC Ý HÀNH THÂN HÀNH.
5. Mẹ và tôi mua sắm đã xong, cả hai bèn đẩy xe hàng đi thẳng đến quày tính tiền. Lúc chúng tôi đến đó, gia đình họ đã có mặt từ trước, cùng với một người khách khác đang đứng ở giữa, ngay trước chúng tôi,chờ đến lượt mình tính tiền.
ĐỨC TRẬT TỰ THÂN HÀNH Ý HÀNH.
6. Khi gia đình họ đặt hàng hóa lên băng chuyền, tôi nghe bà mẹ luôn miệng nhờ người thu ngân tính tổng số tiền khi mỗi món hàng được đưa qua máy, bởi bà cần phải dành tiền chi phí cho nhiều việc khác nữa.
ĐỨC TIẾT KIỆM CHI TIÊU KHẨU HÀNH THÂN HÀNH.
7. Việc làm này hơi mất thời gian một chút, và người khách đứng trước tôi bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, thậm chí bà ta còn càu nhàu những điều mà tôi đoan chắc là ai cũng có thể nghe được.
THIẾU ĐỨC KIÊN NHẪN KHẨU HÀNH.
8. Khi cô thu ngân đưa ra tổng số tiền cuối cùng, người đàn bà nọ đã không có đủ tiền mặc dù đã lục hết các túi quần, túi áo. Vì thế bà ấy trả bớt lại vài món thực phẩm đã mua. Ngay lúc ấy mẹ tôi cho tay vào ví, lấy ra tờ 20 đô la cuối cùng của mình và trao cho người đàn bà nọ.
ĐỨC HIẾU SINH BỐ THÍ THÂN HÀNH.
9. Bà ấy tỏ vẻ rất ngạc nhiên và nói: “Tôi không thể nhận được đâu!”
ĐỨC TỰ TRỌNG KHẨU HÀNH Ý HÀNH.
10. Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt bà, khẽ đáp: “Không sao đâu, chị có thể nhận nó mà. Xin hãy xem đó như một món quà cũng được. Chẳng có món đò nào trong chiếc xe đẩy mà chị không cần cả, vì vậy xin chị hãy vui lòng nhận.”
ĐỨC BỐ THÍ HIẾU SINH ÁI NGỮ KHẨU HÀNH Ý HÀNH.
11. Người phụ nữ đó không khỏi xúc động khi nghe mẹ tôi nói chân thành như thế, bà đưa tay nhận lấy tờ bạc.
THÀNH TÂM ĐÓN NHẬN ĐỨC HIẾU SINH BỐ THÍ.
12. Lúc đó, bà nắm chặt tay mẹ tôi một lúc và nước mắt lăng dài trên má, bà xúc động nói với mẹ tôi:” Cảm ơn cô rất nhiều. Cô thật tốt bụng. Trước nay chưa từng có ai đối xử với tôi tốt như thế cả! Tôi thật lòng rất biết ơn cô.”
ĐỨC TRI ÂN THÂN HÀNH Ý HÀNH KHẨU HÀNH.
13. Tôi biết mình đã rời khỏi cửa hàng với đôi mắt đỏ hoe, và đó sẽ là điều mà tôi sẽ mãi mãi gìn giữ trong lòng mình.
CẢM ĐỘNG ĐỨC HIẾU SINH BỐ THÍ CỦA MẸ.
14. Bạn biết không, ba mẹ tôi đã phải nuôi dạy sáu đứa con và bản thân họ cũng không lấy gì làm giàu có. Thế nhưng, tôi rất lấy làm hạnh phúc để nói rằng mình đã được thừa hưởng từ mẹ một trái tim nhân hậu.
ĐỨC HIẾU SINH NHÂN HẬU CỦA MẸ.
15. Nhờ có mẹ, tôi đã biết sống không ích kỷ, và tôi tin rằng đi khắp thế gian này cũng không tìm được cảm giác nào tuyệt vời hơn thế nữa đâu! MỘT BÀI HỌC ĐỨC BỐ THÍ HIẾU SINH TUYỆT VỜI.



(Mời các bạn đọc tiếp nhiều bài đạo đức rèn nhân cách khác trong sách - Đức Hiếu Sinh tập 1) 

No comments:

Post a Comment