Tu theo đạo Phật thì không nên cầu phước hữu lậu,
vì phước hữu lậu là phước về danh và lợi mà danh lợi là ác pháp. Thế nên, người
tu theo đạo Phật phải xa lià danh lợi là ly dục ly ác pháp. Ly dục ly ác pháp
là phước vô lậu, phước vô lậu là giải thoát. Vì thế nên người tu sĩ đạo Phật
khước từ phước hữu lậu như chùa to, Phật lớn, tiền bạc, danh lợi. Đức phật dạy:
"Có danh có lợi thì nên ẩn bóng".
Người có phước hữu lậu giàu sang, quyền tước mà
không từ bỏ, xa lià thì khó mà ngăn ác, diệt ác pháp, và không thể nào ly dục
ly ác pháp được. Ta phải hiểu rằng phước hữu lậu là phước báo trong đau khổ.
Cho nên người càng có phước báo nầy thì càng đau khổ nhiều. Cứ nghiệm cuộc đời
của các Tổng Thống Mỹ, và người có hàng tỷ bạc như Minh Phụng, Trần Đàm v.v...
thì thấy họ đang khổ hơn chúng ta nhiều. Có khổ đau là có ác pháp. Người giàu
sang, quyền quí cũng có ác pháp, người tu hành không đúng chánh pháp cũng là ác
pháp (tu khổ hạnh, hành thân, hoại thể, ráng ngồi thiền thật lâu chân đau nhức
như ai bẽ giò, tức ngực, v.v...).
Phước báo hữu lậu và phước vô lậu không thể nào đi
chung với nhau được. Người chấp nhận phước hữu lậu thì không thể nào có phước
vô lậu được, ngược lại, người chấp nhận phước vô lậu thì từ khước phước báo hữu
lậu. Các nhà học gỉa chỉ nghiên cứu chứ không có kinh nghiệm tu chứng nên đã
hiểu sai lệch về Phật giáo. Vì vậy các ngài hướng dẫn người tu làm những điều
lành như: trai tăng, cúng dường, xây tháp, đúc chuông, và làm những việc từ
thiện khác nữa v.v... Đó là tạo phước hữu lậu, cho nên cuộc sống họ không giải
thoát. Họ (các thí chủ) chỉ được tiếng khen và vô tình trở thành người cho vay
để lấy nặng lãi. "vay một, trả mười". Ngược lại, Phật giáo không làm
từ thiện, mà chỉ sống đúng đạo đức nhân quả, không làm khổ mình, khổ người. Cho
nên khi thấy ai khổ là thấy nhân quả của họ, chứ không phải ta làm khổ họ, mà
chính họ tự làm khổ họ. Chúng ta có duyên gặp họ trong cảnh khổ, đó là nhân
duyên nhân quả của ta đối với họ nên mới có sự gặp gỡ nầy thì chúng ta giúp đỡ
và an ủi họ tùy theo nhân quả của họ.
Chúng ta không làm từ thiện như các nhà Đại Thừa vì
chúng ta không làm sao cho họ hết khổ được, tại họ tạo ra nhân ác thì họ phải
gánh chịu lấy quả khổ. Chúng ta cũng không làm từ thiện (theo lời dạy của một
số tu sĩ)... làm thiện để mong cầu được lên Thiên Đàng, Cực Lạc, để được làm
quan, giàu sang, sung sướng, v.v...). Chúng ta chỉ biết làm theo đạo đức làm
người mà Đức Phật đã dạy: "Không làm khổ mình, khổ người".
Người không hiểu Phật pháp, tuyên dương "phước
huệ song tu" là một sự sai lầm lớn. Có phước hữu lậu làm sao tu huệ được?
Huệ là giới luật, là đức hạnh của con người và của các bậc Thánh Tăng. Đối với
các vị Thánh Tăng thì chỉ có ba y và một bình bát, đi xin ăn mỗi ngày thì làm
sao có phước hữu lậu cho được? Trong kinh Nguyên Thủy, Đức Phật đã xác định rõ
ràng: "Trí tuệ ở đâu thì giới luật ở đó, trí tuệ làm thanh tịnh giới luật,
giới luật làm thanh tịnh trí tuệ".
Người có phước hữu lậu thì không bao giờ có trí tuệ; người
có phước hữu lậu thì không bao giờ giữ gìn nghiêm chỉnh giới luật; người có
phước hữu lậu thì không bao giờ được gọi là Trưởng Lão, nghĩa là không chứng
quả giải thoát, vì chẳng bao giờ ly dục ly ác pháp. Chẳng ly dục y ác pháp thì
chẳng bao giờ ngăn ác diệt ác pháp, do đó tu hành chỉ uổng phí một đời mà thôi.
No comments:
Post a Comment