Wednesday, 3 April 2013

ĐỨC MINH MẪN

Đức minh mẫn là một đức hạnh không làm khổ mình, khổ người và khổ cả hai. 

Những người do thấy rõ những tác hại và nguy hiểm của những lời nói, hành động sống hoặc việc làm của mình dẫn đến hại mình, hại người hại cả hai, nên xa lìa, từ bỏ và đoạn diệt, không còn chấp thủ, nắm giữ, tham đắm, say mê, chìm đắm trong những dục lạc, khoái cảm mà trước kia họ tự cho là khoái lạc, là đúng, người như vậy gọi là người có đức minh mẫn.

Ngược lại, những người không thấy rõ những hành động sống của mình mang đến những tác hại hoặc nguy hiểm cho chính mình, cho người khác hoặc cho cả hai, họ luôn chấp thủ, nắm giữ, tham đắm, mê say và chìm đắm trong những ham thích, khoái cảm, khoái lạc cá nhân, gọi là ngưi vô minh,
thiếu đức minh mẫn

Ví dụ:
 

1/ Người thích uống rượu, bia, hút thuốc lá, xì ke, ma túy, á phiện, coffee, trà là những người không có đức minh mẫn, họ tự mang những chất kích thích vào trong cơ thể, làm ảnh hưởng đến hệ thần kinh và các cơ quan nội tạng khác, dẫn đến có khi mất tự chủ, không kiểm soát được, dnóng giận thất thường, làm hoặc nói những lời nói làm người khác buồn khổ. Khi đã quen với những chất kích thích trên, khi thiếu chúng thì không chịu nổi, dẫn đến đau bệnh, đau đầu, nhức toàn thân, chóng mặt, toàn thân rã rời. Người nhận rõ được tác hại và nguy hiểm của chúng, xa lìa, từ bỏ và đoạn dứt không trở lui lại nữa là người minh mẫn.
    

2/ Người ham thích cờ bạc, cá cược, hốt hụi, chơi đề, mua vé số, chơi chứng khoáng, là những người không có đức minh mẫn. Họ không thấy được tác hại của chúng có thể mang đến cho chính mình và người nhà của mình khi bị thua mất hết tiền, họ chỉ nghĩ đến thắng lợi, chỉ nghĩ đến kiếm nhiều tiền nhanh trong thời gian ngắn nhất. Họ chỉ biết nghĩ đến cách nào làm giàu nhanh, nhưng họ đâu biết rằng họ đang là con mồi cho những kẻ chủ bài, chủ cá cược, chủ hụi, chủ đề, chủ vé số, chủ chứng khoáng, chủ nhà băng. Dù cho hôm nay họ có thắng bao nhiêu, nhưng cũng có ngày họ sẽ thua sạch túi. Khi thua sạch túi thì buồn bã, cáu giận, gay gỗ với bạn bè, người thân, bán hết tài sản ở nhà hoặc mưu tính những chuyện xấu ác như trộm cướp, giết hại người để kiếm tiền chơi gỡ lại những gì mình đã mất. Càng ngày họ càng lún sâu vào những hố đó, không thoát ra được. Gia đình, vợ (chồng) con ở nhà thì đói rách, không ai lo, không ai chăm sóc,...Người thấy được những tác hại của chúng liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không trở lui lại nữa là người có đức minh mẫn.
    

3/ Người có tâm tính tà dâm, thích thủ dâm, tưởng dâm cũng là người không  có đức minh mẫn, họ chìm đắm trong những khoái lạc cá nhân mà không biết đến những hậu quả, tai hại hoặc nguy hiểm do những hành động thủ dâm gây ra. Càng ngày sức khỏe bị hao mòn, sinh khí không còn, không còn sáng suốt, minh mẫn. Thói quen dâm dục đó sẽ thôi thúc họ phạm tội hãm hiếp người khác, thói quen đó làm cho con người họ mất hết lý trí không còn phân biệt người thân trong gia đình, họ chỉ muốn thỏa mãn nhục dục của họ, bất chấp cha con, em vợ, mẹ con, ... Nặng hơn, là trong giấc mơ họ cũng thấy họ đang làm chuyện dâm dục với bất cứ người nào kể cả người họ quen biết. Những người như vậy không khác gì loài cầm thú, có khi còn tệ hơn. Đáng bị người khác và xã hội lên án, tránh xa và ruồng bỏ. Người thấy được những tác hại của chúng liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không trở lui lại nữa là người có đức minh mẫn.
    

4/ Người thích ăn thịt các loài động vật cũng là người thiếu đức minh mẫn. Khi đã có sự ham thích ăn thịt các loài động vật, họ luôn săn tìm các loài động vật lạ, quý hiếm, không bỏ qua bất kỳ loài nào, dù cho nhỏ như con kiến, con vòi, con gián, con dế cho đến lớn như con voi, con hổ, con gấu. Đối với họ miễn sao con nào nhúc nhích là ăn được, không cần biết con đó ăn vào có hại gì. Người thích ăn thịt các loài động vật là những người thiếu tình thương yêu sự sống. Họ đang gieo nhân ác, lấy sự sống của các loài vật khác làm niềm vui và nuôi mạng sống cho mình. Tương lai họ cũng sẽ gặt phải những nhân quả như vậy, sẽ phải đầu thai làm kiếp con vật để trả nhân quả bị người khác ăn thịt, bị người khác chém, cắt, lọc da, xé thịt, bầm nát, uống máu, bị nấu, bị quay, bị xẻo,...Hơn nữa bệnh tật, tai nạn sẽ đến thăm họ và những người thân trong gia đình của họ.
 

 Những người ăn thịt các loài động vật, họ đâu biết rằng khi họ ăn thịt các loài động vật là họ đang huân tập tính ác vào trong mình, đó là tính thiếu đức hiếu sinh, không quý trọng sinh mạng sự sống. Chỉ cần ai làm trái ý họ là họ sẵn sàng dùng gậy gộc, dao, súng ra sống chết với người đó. Tôi xin lấy ví dụ cụ thể nhất là những người theo đạo Phật ăn thịt tại Thái Lan, Miến Điện, Bangladesh, CamPuchia. Nhìn những cảnh họ đàn áp dân đạo hồi, đốt nhà của họ, phân biệt chủng tộc đối với dân đạo hồi thì biết ngay là họ không có tình thương. Chiến tranh Việt Nam và CamPuchia năm 1978 là bằng chứng giết người giã man của họ. Mặc dù đức Phật khuyên không nên ăn thịt chúng sinh, nhưng họ có nghe theo đâu, họ vẫn ăn thịt và vẫn th Phật, tự xưng là nước Phật giáo, nhưng qua hành động sống của họ thì thấy rõ bản chất vẫn độc ác, họ chỉ làm xấu hổ, làm tai tiếng cho Phật giáo mà thôi. Do vậy, người thấy được những tác hại và nguy hiểm của hành động ăn thịt các loài động vật liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không trở lui lại nữa là người có đức minh mẫn.
 

5/ Có những tôn giáo dùng thịt động vật, dùng thân thục nữ để cúng tế thần thánh. Thần thánh nào mà dã man, ác độc nhận những sinh mạng sống đó, thần thánh nào mà nhận những thứ bất tịnh hôi thúi như thịt động vật hoặc con người. Thần thánh nào mà ban phước cho ai có những hành động ác như vậy. Ngược lại, những kẻ tưởng rằng có phước báo khi dùng thịt động vật, giết hại động vật hoặc dùng thân thục nữ dâng hiến cho thần thánh sẽ không bao giờ được bất kỳ phước báo nào, mà còn phải mang nặng nghiệp ác, nghiệp tai nạn, bệnh tật. Đó là những người vô minh, không có trí tuệ, chỉ biết lợi ích cá nhân, không màng đến đạo đức, không màng đến sự sống của các loài vật có sự sống khác. Người thấy được những tác hại và nguy hiểm của hành động cúng tế thịt các loài động vật liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không trở lui lại nữa là người minh mẫn.
 

6/ Có những kẻ làm giàu trên sự sống của người và các loài vật khác như buôn bán người, buôn bán thịt động vật cũng là những người vô minh. Họ chỉ biết có đồng tiền, họ thấy kinh doanh của họ càng ngày càng phát đạt, chứ họ đâu có thấy sự đau khổ của bao nhiêu sinh mạng hằng ngày bị giết hại. VD rõ nhất là tại Mỹ có rất nhiều công ty bán thịt gà rán, bán Hamberger bị lên án là hằng ngày giết hại hàng triệu loài vật. Rồi đây những người đó và gia đình của họ sẽ phải gặt phải nhân quả tai nạn, bệnh tật, phá sản, dù có bao nhiêu tiền cũng không chữa được bệnh, khi chết tái sanh cũng làm trâu bò, gà, heo,...bị người khác mổ, đâm chém, xẻ thịt, lóc da, bầm nát, xay nhỏ, rán, chiên, xào, quay,...Người thấy được những tác hại và nguy hiểm của hành động buôn bán thịt các loài động vật hoặc thân người, liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không trở lui lại nữa là người minh mẫn.
 

7/ Tại Ấn Độ thời xưa có những cách tu hành, hành xác khổ luyện như sống hạnh con chó, con bò, không mặc quần áo ra ngoài đường, đứng 1 chân giữa trời nóng bức,... Ngày nay cũng vậy có những người thích ngồi thiền hết giờ này đến giờ khác, ngồi như con cốc, ngồi đau chân mõi lưng cũng cố ngồi, ngồi xong tối về lấy thuốc xoa, từ không bệnh trở thành có bệnh. Hoặc có người suốt ngày cứ lẫm bẫm niệm Phật, không quên câu niệm Phật, đi đâu cũng niệm Phật, đụng vật gì cũng niệm Phật, tin vào những sách dạy "Chỉ cần niệm một câu niệm Phật thì tội gì cũng tiêu tan".  Những kẻ tội phạm nghe thấy câu này rất mừng và tin, vì họ nghĩ rằng cứ làm ác đi rồi niệm Phật, sẽ có Phật cứu, sẽ không bị ở tù, không bị đánh đập, giam hãm. Nếu Phật dạy như vậy thì cần gì pháp luật nhà nước, làm gì có quy luật nhân quả. Người thấy được những tác hại và nguy hiểm của những phương pháp tu tập, hại mình, hại người trên liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không theo là người có đức minh mẫn.
 

8/ Có những người quá chú trọng đến thân xác, chú trọng đến cái đẹp của thân xác. Họ tự xem cái thân là mình, là của mình rồi suốt ngày chăm sóc, lo cho nó, cung phụng cho nó, kiếm tiền nuôi nó, dùng mọi thủ đoạn để kiếm ra tiền, đáp ứng mọi nguyện vọng cho nó, từ cái ăn, cái mặc, ăn thì thích ăn ngon, ăn nhiều, mặc thì thích mặc đẹp, mặc sang, rồi sửa sắc đẹp, trang điểm làm đẹp, sứt nước hoa, thoa kem đánh phấn,... Họ đâu biết rằng dù có tẩm bổ đến đâu, dù có làm đẹp đến đâu, rồi thân cũng bệnh, cũng già, cũng chết, cũng sầu, cũng đắm chìm trong tham, sân, si, mạn, nghi, vẫn bị các pháp ác bên ngoài tác động là cho tâm luôn dao động, lo lắng, sợ hãi. Nếu cái thân là của họ, tại sao họ muốn không bệnh thì nó lại bị bệnh, muốn nó trẻ mãi mà nó già, muốn nó sống lâu, nhưng tại sao nó chết, muốn nó yên ổn thì nó lại lo lắng, sợ hãi, đau khổ,...Cái thân bất tịnh hôi thúi từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài như vậy mà tưởng là thơm tho, là đẹp. Người thấy được những tác hại và nguy hiểm của việc chấp vào cái thân là mình, là của mình, liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không xem nó là mình, là của mình nữa là người có đức minh mẫn. 
 

9/ Có những người làm việc suốt ngày, suốt đêm, suốt tuần suốt tháng, suốt năm không ngh ngày nào, họ chỉ biết lo kiếm tiền, họ lo sợ đói, họ sợ bị đuổi việc, ban ngày họ đi làm, ban đêm về nhà cũng mang công việc của Cty ra làm, không nghĩ ngơi, không để ý đến mọi người xung quanh. Rồi đến một lúc nào đó sức lực cạn kiệt, bị bệnh nặng, hết sức làm việc, hoặc đến lúc bị Cty sa thải thì hb mất hết tinh thần, trách Cty không có nhân tính, không nhơn hđã cống hiến cho Cty nhiều. Đó cũng là người không có đức minh mẫn.
 

10/ Học cũng vậy, có những người học suốt ngày, suốt đêm, suốt tuần, suốt tháng suốt năm để có được cái bằng ra đời để đi làm kiếm tiền. Đến khi đi xin việc thì không được nhận vào chổ mình thích, chỉ được nhận vào làm những việc không cần phải đi học cũng làm được. Họ chán nản, thối chí, nhẹ thì buông trôi đến đâu hay đến đó, nặng thì chán đời tự tử. Đó là những người thiếu đức minh mẫn.
 

11/ Những người chuyên làm nghề trộm cắp, cướp giật, đâm thuê, chém mướn, xã hội đen, băng đảng, buôn bán ma túy, thuốc phiện, buôn bán người,...không thấy được những nguy hiểm và tai hại của việc làm của mình. Họ chỉ thấy những nghề đó kiếm tiền nhanh, nhiều, dễ làm, không cực nhọc tốn sức, được ăn chơi thoải mái, được tự do không bị gò bó, không bị ai quản lý, kiểm tra như đi làm công chức. Nhưng khi đến lúc bị rượt đuổi, bị bắt, bị đánh, bị tra hỏi, bị giam, bị ở tù nhiều năm, bị người đời chê cười, ruồng bỏ, tránh xa,...lúc đó họ mới tỉnh ngộ, mới thấy được những nghề lúc xưa mình làm là phi đạo đức, là những nghề ác. Người thấy được rõ những tai hại và nguy hiểm của những ngành nghề ác trong xã hội, quyết chí lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không quay lại nữa, người như vậy là người có đức minh mẫn.

12/ Những nhân viên chức nhà nước ăn hối lộ, tham ô tài sản nhà nước là những người vô minh, họ không thấy rõ được những việc làm của họ là phi đạo đức, họ chỉ thấy tiền, họ muốn giàu nhanh, muốn có tiền ăn chơi, nhậu nhẹt, mua nhà, mua xe, đi du lịch, mua sắm,.... Họ đâu thấy được tiền của nhà nước là tiền mồ hôi và nước mắt của bao nhiêu công dân làm ra đóng thuế cho nhà nước, để nhà nước xây dựng đường xá, cầu cống, có những quỹ phúc lợi cho người vô gia cư, người già, người có gia đình thương binh liệt sĩ, người tàn tật,...Họ đâu biết rằng họ đang cướp tiền của hàng trăm nghìn người, chứ không phải tiền của nhà nước là tiền chùa, ai muốn lấy thì lấy. Đến khi bị thanh tra, bị bắt, bị tịch thu tài sản, bị tai tiếng, bị ở tù nhiều năm thì còn gì là tiền, còn gì là tài sản, còn gì là nhà cao cửa rộng, xe mới, còn gì là vợ (chồng) con cái. Tất cả đều mất sạch. Những người như vậy là người vô minh. Ngược lại, ai thấy được những việc làm trên là phi đạo đức, là ác, không làm theo. Nguyện dùng địa vị và chức vụ của mình lo cho dân cho nước, dùng tiền của dân giúp lại dân, tạo những phúc lợi tốt cho dân, đem niềm vui và hạnh phúc đến cho mọi người trong đất nước của mình, người đó là người có đức minh mẫn.

13/ Thời đại ngày nay là thời đại của thông tin điện tử. Trong một thời gian ngắn, các thiết bị công nghệ tối tân đã ra đời, đáp ứng và thỏa mãn những nhu cầu trong cuộc sống cho con người như internet, trò chơi điện tử, tv thông minh, điện thoại thông minh,... Chúng khiến cho con người mê say, đắm chìm trong đó từ ngày này qua ngày khác, suốt ngày ôm internet, TV, điện thoại, bỏ ngoài tất cả mọi chuyện khác. Họ đâu ngờ rằng những thứ đó sẽ làm cho con người bị thất tình lục dục lôi kéo, cám dỗ và đắm nhiễm lúc nào không biết.

- Thất tình gồm: hỷ, nộ, ái, ố, ai, dục, lạc. (vui, giận, thích, ghét, buồn, muốn, vui). Lục dục gồm sắc dục, thinh dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục.

- VD: Có người thích ôm TV xem hết phim này đến phim khác. Khi xem phim thì tính cách của họ cũng dần dần bảnh hưởng theo những cảm xúc của các diễn viên lúc nào không biết.  Nếu họ thích diễn viên nào đó thì họ bị tâm ham muốn lôi kéo muốn gặp diễn viên đó, muốn nghe cô ta hát, muốn ngữi hương vị trên người cô ta, muốn chạm vào thân thể cô ta, có ý muốn chiếm đoạt cô ta. Đó là những mơ tưởng của con người bị ảnh hưởng bởi phim ảnh.

- Phim ảnh có thể truyền bá những tư tưởng mê tín cho con người mà con người không biết. VD khi xem những bộ phim Trung Quốc, có những cảnh đi xem bói, thấy rõ thầy bói đoán trúng, linh nghiệm,...người xem nào không sáng suốt sẽ tin vào có sự linh nghiệm, chính xác trong chuyện coi bói, coi tướng, bói quẻ, xin săm, xem tử vi, bấm ngày giờ,...

- Còn rất nhiều và rất nhiều điều khác cần cảnh giác khi xem phim ảnh. Nhất là những phim bạo lực hoặc các trò chơi bạo lực sẽ làm cho tâm tính con người trở nên hay nóng giận, hở có chuyện gì xảy ra trái ý là muốn động tay động chân, cầm dao, cầm gậy, cầm súng giết hại nhau.

- Còn internet thì sao, nó luôn có 2 mặt, mặt tốt: đó là nơi để con người khám phá, tìm tòi, học hỏi những gì mình chưa biết. Còn mặt xấu là vào đó tìm kiếm những tranh ảnh khêu dâm, bình luận, tranh luận, nói xấu, nói cái sai, cái lỗi của ai đó, dạy đời người khác, châm biếm người khác, đưa những hình ảnh hoặc tin xấu lên để ly gián, chia rẻ ai đó hoặc tổ chức nào đó, gây hoang mang cho người dân, kêu gọi biểu tình, lật đổ chính quyền,...

- Qua đó chúng ta thấy, những người nghiện ngập, đắm chìm, say mê trong những công nghệ hiện đại là những người thiếu đức minh mẫn, còn người nào thấy rõ tác hại và nguy hiểm của chúng, liền lìa xa, từ bỏ và đoạn dứt không trở lui lại nữa là người minh mẫn.

Tóm lại, có rất nhiều thứ trên đời này làm cho con người chấp thủ, tham đắm, say mê và chìm đắm vào, không thấy được những tác hại và nguy hiểm của chúng, dẫn đến làm hại mình, hại người, hại cả hai. Người có trí tuệ thấy rõ những tác hại và nguy hiểm đó, tránh xa, không dính mắc vào, không say đắm, đắm nhiễm, nhiễm ô, người đó là người có đức minh mẫn.

No comments:

Post a Comment